Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 211: Đi đường âm

Cập nhật lúc: 2025-10-21 09:40:10
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Việc rước tượng vàng Tổ sư gia ở Thanh Bình Quan là chuyện lớn, mà quan chủ vắng nhiều ngày về. Tần Lưu Tây cũng nhiều lời, quyết định bắt về ngay. Khoảng cách từ Li Thành đến Thanh Lam Quan khá xa, nhưng đối với nàng thì thành vấn đề. Đường dương , thì vẫn còn đường âm. Tần Lưu Tây lập tức phép, mở một con đường âm ngay tại sân riêng của bước .

Đi đường âm, chỉ dành cho sống, mà cũng dành cho cả vong hồn , giống như việc âm binh mượn đường . Nơi một quy tắc: chính giữa, quỷ hai bên, đừng cản đường , ai liên quan đến ai.

Nếu là vận thấp, bát tự nhẹ, cũng sẽ thấy vong hồn ở hai bên đường âm. Nếu lúc mà lên tiếng quấy nhiễu, sẽ lập tức kéo trong, linh hồn bắt giữ, kết cục nhẹ thì xé rách, nặng thì vĩnh viễn đoạ đày, đó coi như ch·ết. Nếu may mắn hơn, thể thoát khỏi đường âm, cũng sẽ sợ mất một hồn một phách, từ đó trở nên điên điên khùng khùng.

Tần Lưu Tây chính giữa đường, mắt thẳng, thèm liếc sang những bóng quỷ dữ tợn hai bên.

“Là linh hồn sống, sống đường âm kìa!”

“Linh hồn sống thơm quá!”

“Ăn nó, chắc chắn thể trở thành Quỷ Vương một cõi.”

“Xì! Ngươi mà đòi Quỷ Vương ? Ngươi coi Ngũ Phương Quỷ Vương là đồ bỏ chắc?”

“Liều thì ăn nhiều. Ta thấy ăn nó, quỷ lực chắc chắn sẽ tăng mạnh.” Con quỷ tham lam l.i.ế.m liếm môi, nóng lòng thử.

“Ngươi điên ? Người thể đường âm bình thường? Quay mau!”

“Biết nó chỉ lạc thì , thử...”

Con quỷ tham lam đó lao về phía Tần Lưu Tây, giơ tay , còn kịp chạm nàng, "Ngao" lên một tiếng kêu t.h.ả.m thiết. Dưới ánh mắt của lũ quỷ, nó bốc lên lửa nghiệp, trong khoảnh khắc tan thành tro bụi.

Lũ quỷ: “!”

(Vèo! Vèo! Vèo!)

Chạy, chạy mau!

Trong nháy mắt, quỷ ảnh tán loạn tứ phía. Có con quỷ chen lấn ngã văng , rơi ngay chân Tần Lưu Tây. Nó đôi ủng lụa thêu mây lành đang dừng , bất giác kêu "Ngao" lên một tiếng.

Đời quỷ coi như xong !

Tần Lưu Tây cúi đầu con quỷ què đang ôm đầu run lẩy bẩy, mặt cảm xúc.

Con quỷ què đợi hồi lâu cũng thấy lửa nghiệp đốt tới, bèn rụt rè ngẩng đầu, bốn mắt thẳng Tần Lưu Tây. Khuôn mặt quỷ trắng bệch của nó run rẩy mở miệng: “Đại... đại nhân, tiểu nhân cố ý cản đường, là... là bọn chúng chen lấn xô đẩy con.”

(Hu hu, lúc còn sống xui xẻo, rơi xuống hố gãy chân đành, còn ch·ết luôn. Bây giờ ch·ết vẫn xui xẻo! Đang đường đàng hoàng cũng xô đẩy văng , cản trúng đường của vị đại nhân đáng sợ từ tới . Dù là quỷ, đều xui tận mạng!)

“Vậy thì tránh , đừng cản đường.” Tần Lưu Tây phất tay áo, con quỷ què lập tức hất nhẹ sang một bên.

Thấy Tần Lưu Tây tiếp tục thẳng, nó vẫn còn ngơ ngác, ngờ ?

Đời quỷ vẫn còn hy vọng?

Con quỷ què kích động đến bật . Hình như cũng xui xẻo đến thế...

“Mau , cái gì!” Có con quỷ khác kéo nó về, Tần Lưu Tây xa, lẩm bẩm: “Chẳng là bậc cao nhân nào, đáng sợ quá! Lửa nghiệp đốt là đốt. Tên ma cờ b.ạ.c đúng là xui tận mạng!”

“Xì! Ta thấy đáng đời thì ! Nếu nổi lòng tham nuốt chửng , thể nông nỗi ? Nghe lúc sống cũng vì tham lam mà ch·ết, ch·ết vẫn còn tham. Giờ thì , ch·ết thể ch·ết kỹ hơn!”

, tan thành tro bụi, thật đáng sợ! Sau nhận rõ mặt , thấy là né ngay!”

“Truyền tin , cũng coi như tích chút công đức.”

Lũ dã quỷ truyền miệng . Lập tức, nhiều quỷ đều một , trông nam cũng chẳng nữ, tóm phân biệt giới tính, cực kỳ đáng sợ. Hễ gặp là tuyệt đối đường vòng, mới mong giữ cái mạng quỷ. Có con quỷ thông minh hơn, còn vẽ một bức chân dung nhỏ truyền , khiến Tần Lưu Tây bỗng dưng nổi như cồn trong Quỷ giới.

Tần Lưu Tây hề chỉ vì một chuyến đường âm mà hung danh của đồn thổi sai lệch như . Nàng vốn là trái, là kẻ khác mắt, chuyện thể trách nàng ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-211-di-duong-am.html.]

Lúc , nàng nghĩ, lát nữa gặp sư phụ , để bắt ông về. Nếu lời, là cứ gán cho tội đại nghịch bất đạo nhỉ?

Đang , nàng chợt thấy gì đó đúng. Ơ, con đường chỉ một nàng là linh hồn sống? Lại kẻ xui xẻo nào lạc đây ?

Tần Lưu Tây bước tới, giữ chặt một nữ tử mặc váy lụa thêu màu xanh biếc. Đối phương giật sững sờ, đầu , nàng với ánh mắt chút mơ màng.

Thư Sách

Tần Lưu Tây thấy sáng mắt lên.

Một siêu cấp đại mỹ nhân! Khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, môi đỏ hé mở. Làn da ánh trăng chiếu rọi hiện lên màu trắng lạnh. Khi nàng khẽ nhíu mày, dường như chút tức giận, nhưng càng khiến khác che chở, mềm lòng.

Nữ tử chợt thấy Tần Lưu Tây, tưởng là kẻ háo sắc nào đó, liền vung tay: “Buông !” Giọng lạnh như tuyết núi băng.

Tần Lưu Tây : “Ta mà buông ngươi , ngươi sẽ lũ quỷ kéo áp trại phu nhân ngay.”

Nữ tử trợn mắt, theo hướng nàng chỉ, sắc mặt biến đổi mấy , nhưng nhanh khôi phục vẻ bình thường.

Tần Lưu Tây ngạc nhiên, gan lớn và bình tĩnh đến ?

Tần Lưu Tây thả tay , đ.á.n.h giá trang phục của nữ tử, thò tay móc sợi chỉ đỏ cổ nàng . Phía sợi chỉ treo một miếng ngọc bội khắc phù văn trừ tà. Cầm tay thấy tinh nhuận, ẩn hiện kim quang.

Đó là một khối pháp khí tẩm luyện.

Tuy nhiên, lúc pháp khí xuất hiện một vết nứt mờ. Pháp khí sắp hỏng .

Nữ tử thấy Tần Lưu Tây sỗ sàng như , mặt lộ vẻ giận dữ. khi tay Tần Lưu Tây lướt qua chóp mũi nàng, nữ tử khựng một chút : “Ngươi là nữ.”

Tần Lưu Tây cúi đầu trang phục của : “Ngươi ?”

“Mùi hương.” Nữ tử : “Trên ngươi mùi thơm đặc trưng của nữ tử.”

Tần Lưu Tây để ý, hỏi: “Ngươi là linh hồn sống, đường âm?”

“Ta .” Nữ tử nghiêng đầu, suy nghĩ một lát : “Ta mở mắt thì ở đây .”

“Ngươi tên gì?”

Nữ tử im lặng một lúc: “Tư Lãnh Nguyệt.”

“Ngươi chắc là hồn lìa khỏi xác , nên về cơ thể . Ở bên ngoài lâu, đặc biệt là lảng vảng đường âm , một tiểu mỹ nhân non mềm như ngươi dễ chúng nó nuốt chửng đấy. Đến lúc đó là về nữa .” (Thậm chí còn đủ cho chúng nó chia .)

Tư Lãnh Nguyệt thấy giọng điệu Tần Lưu Tây chút cợt nhả, bèn nhíu mày. Nàng lũ yêu ma quỷ quái hai bên, chúng đang nàng như hổ rình mồi, nhưng một ai dám xông lên. Nàng chợt thấy kẻ đang Tần Lưu Tây với ánh mắt cảnh giác, sợ hãi kiêng dè, liền bỗng nhiên hiểu .

“Bọn chúng sợ ngươi.” Nàng dùng câu khẳng định.

Tần Lưu Tây nhướng mày: “Ngươi cũng thông minh đấy chứ.”

Tư Lãnh Nguyệt gì, chỉ xích gần nàng thêm một bước.

Tìm lành lánh dữ vốn là bản năng của con .

Tần Lưu Tây thấy , khỏi bật : “Thôi , đây nỡ mỹ nhân g·ặp n·ạn. Ngươi cứ theo khỏi đường âm . Ngươi chứng hồn lìa khỏi xác, nhà ngươi ắt sẽ gọi hồn, đến lúc đó hẵng về cơ thể. Chứ cứ ở đây, cái ngọc bội cũng bảo vệ ngươi lâu .”

Tư Lãnh Nguyệt “Ừ” một tiếng.

Tần Lưu Tây tiếp tục về phía , giọng của Tư Lãnh Nguyệt vang lên bên tai: “Ngươi tên gì?”

“Nước chảy về tây (Thủy hướng tây lưu), tên Tần Lưu Tây.”

Tư Lãnh Nguyệt lẩm nhẩm cái tên , hỏi: “Vậy còn ngươi? Sao ngươi con đường ?”

Tần Lưu Tây ngẩng đầu về phía , nghiến răng ken két: “Ta... là để bắt một ông già lời!”

Loading...