Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 214: Mau giả ch·ết, con nghịch đồ nhà ta tới rồi!
Cập nhật lúc: 2025-10-21 10:57:00
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hòa Minh đường âm, hai bên bóng quỷ chập chờn, tiếng quỷ sói gào vang lên, dọa cho hai chân y như dính chặt xuống đất, nhúc nhích nổi nửa bước.
Hóa , Bất Cầu sư thúc dối, nàng thật sự là đường âm tới. Thế nào là đường âm, y nếm trải !
Hu hu, sư phụ, cứu con!
“Hòa Minh, Hòa Minh, mau tới đây.”
Hòa Minh theo bản năng đầu : “Ai... ai gọi ?”
Y phắt đầu , liền thấy ngay một khuôn mặt quỷ dữ tợn, tròng mắt lòi tận cằm, đang kề sát rạt. Y kêu t.h.ả.m lên một tiếng "Ngao!".
Tần Lưu Tây thấy tiếng kêu, đầu , tới : “Lỗi của , quên nhắc ngươi, đừng đầu , cũng đừng lung tung. Tới đây, theo sư thúc.”
Hòa Minh ngẩng đầu nàng với vẻ mặt đáng thương, vội níu lấy tay áo nàng.
Tần Lưu Tây mỉm , dắt y thẳng về phía .
Lại về phía Xích Nguyên lão đạo, ông đang vênh váo khiêu khích ‘Tư Lãnh Nguyệt’. Con quỷ già tức đến gào thét, giương nanh múa vuốt lao về phía ông .
Quan chủ Thanh Lam giơ thanh kiếm gỗ đào quấn dây tiền đồng lên, lớn tiếng quát: “Nghiệp chướng, rượu mời uống thích uống rượu phạt! Ăn một kiếm của đây!”
Kiếm gỗ đào đ.á.n.h trúng ‘Tư Lãnh Nguyệt’, mụ la lên một tiếng thê lương, nhưng nhanh ha hả: “Đánh nữa ! Dù cũng cơ thể của , đ.á.n.h ch·ết thì thôi!”
Quan chủ Thanh Lam: “!”
Xích Nguyên lão đạo: Cũng não đấy.
Cha của Tư Lãnh Nguyệt là Tư Đồ lảo đảo lao tới, lóc ngăn cản: “Quan chủ, , ! Đó là thể của Nguyệt Nhi mà, thể đ.á.n.h , hu hu. Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi của , bây giờ!”
Quan chủ Thanh Lam và Xích Nguyên lão đạo cảm thấy đau cả đầu. Bọn họ tới đây bao lâu thì gã Tư Đồ bấy lâu, hề ngớt.
Nói là một kẻ ở rể, sống tạm sự cường thế của vợ, cũng thể một chút khí khái đàn ông cũng chứ! Huống chi, vợ gã mất sớm, là đàn ông thì cũng nên cứng rắn lên chứ? thực tế là, lúc vợ còn sống thì gã dựa vợ lo liệu việc, vợ mất thì dựa con gái lo liệu, còn gã chỉ lo như hoa như ngọc, một bình hoa di động.
là ném chuột sợ vỡ bình, Tư Đồ cản trở, quan chủ Thanh Lam nhất thời rơi thế khó xử, càng thấy mất mặt.
Ông sầm mặt, móc bùa chú , : “Nghiệp chướng tàn nhẫn như , cũng đừng trách lão đạo tay độc ác.”
Ông đốt lá bùa, miệng lẩm nhẩm niệm chú tru tà. ‘Tư Lãnh Nguyệt’ chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, linh hồn như tan vỡ. Dù mụ cũng là quỷ già trăm năm, sóng to gió lớn gì cũng từng trải qua, tay cũng tàn nhẫn.
Thấy quan chủ Thanh Lam niệm chú đuổi , mụ liền bẻ gãy ngón tay của chính , “rắc” một tiếng, bẻ gãy một chiếc đũa, dùng đầu nhọn rạch một đường lên cổ. Máu tươi lập tức chảy xuống.
“Tới , đừng dừng! Ta đây liều mạng hồn phi phách tán cũng cho con nhỏ tàn phế , khà khà!”
Phịch.
Tư Đồ thấy con gái thương, mặt trắng bệch, hai mắt trợn ngược, ngã ngửa bất tỉnh.
Chú tru tà thể dừng .
Hơi khó giải quyết đây.
Không, là quá nhiều kiêng kỵ, sợ tổn thương cơ thể của Tư Lãnh Nguyệt. Nếu đuổi con quỷ già mà cơ thể hủy, Tư Lãnh Nguyệt thật sự về cũng chỗ để nhập.
Chứng hồn lìa khỏi xác của Tư Lãnh Nguyệt thỉnh thoảng vẫn xảy . Pháp khí hộ nàng cũng là cầu từ chỗ ông . Lần đầu tiên nhà cách xử lý, liền mời Thanh Lam Quan tới, Tư Lãnh Nguyệt cứ thỉnh thoảng như .
Hôm nay, Tư Lãnh Nguyệt hồn lìa khỏi xác, nhà họ Tư theo lệ cũ bày hương án gọi hồn, nhưng gọi mãi mà tỉnh. Bất đắc dĩ, họ đành cho phi ngựa đến Thanh Lam Quan mời quan chủ tới.
Chỉ trì hoãn một chút như , mà Tư Lãnh Nguyệt một con dã quỷ trăm năm nhập .
Quan chủ Thanh Lam cũng chỉ nghĩ rằng Tư Lãnh Nguyệt giống như khi, chỉ cần gọi hồn về là , nên cũng mang theo nhiều pháp khí. Bây giờ đến Tư gia mới một con dã quỷ lợi hại nhập .
Hiện giờ đuổi con quỷ già mới thể gọi hồn về, nhưng cả quan chủ Thanh Lam và Xích Nguyên lão đạo đều , việc sớm thể chậm trễ. Vì ư?
Pháp khí hộ của Tư Lãnh Nguyệt hủy, cơ thể của nàng nếu chiếm thì còn đỡ, nhưng linh hồn của nàng đang ở bên ngoài thì ?
Linh hồn sống phiêu bạt bên ngoài là chuyện . May mắn thì chỉ lảng vảng xung quanh, may thì mấy con quỷ già chút đạo hạnh nuốt chửng, hoặc tệ hơn là mấy tên tà tu bắt về luyện hóa. Hồn mà mất , thì cơ thể còn nguyên vẹn cũng vô ích!
Là một vị đại quan chi chủ mà một con quỷ già trăm tuổi uy hiếp, sắc mặt quan chủ Thanh Lam thể mới là lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-214-mau-gia-chet-con-nghich-do-nha-ta-toi-roi.html.]
Con quỷ già thấy quan chủ Thanh Lam và dường như dọa cho sợ, vô cùng đắc ý. Thấy Xích Nguyên vẻ lén lút giở trò, mụ liền nổi giận. Cậy đang dùng thể của Tư Lãnh Nguyệt lá chắn, mụ gào lên chói tai, giơ tay cào một phát.
“Lão đạo nhà ngươi là đáng ghét nhất! Ăn một cào của Đặng Thập Nương đây!” Con quỷ gào lên.
Xích Nguyên lão đạo đó vì bói một quẻ mà hao tổn nguyên khí, thêm v·ết th·ương cũ , hành động nhanh nhẹn, lĩnh trọn một cào , mặt liền hằn thêm mấy vệt đỏ. Ông sầm mặt định phản kích, thì bỗng “Hửm?” một tiếng, về một hướng nào đó.
“Xích Nguyên!” Quan chủ Thanh Lam giận dữ, rút kiếm định tấn công.
Xích Nguyên vội với quan chủ Thanh Lam: “Thanh Lam, đừng vội! Mau ngã xuống đất giả ch·ết , tiểu vô nhà tới !”
Quan chủ Thanh Lam sững sờ: Cái gì cơ?
Xích Nguyên : “Con nghịch đồ của tới !” Ông vật đất, chỉ con quỷ già Đặng Thập Nương, giọng mếu máo: “Con quỷ già nhà ngươi, dám đ.á.n.h thật ! Đồ của chắc chắn sẽ g·iết ngươi! Ai da, ai da, cái mặt già của !”
Đặng Thập Nương: Cái quỷ gì ? Đánh nên nổi điên ?
Quan chủ Thanh Lam thì: “!”
Nói về độ hổ, thì đúng là gọi tên Xích Nguyên nhà ngươi.
Lúc ông cũng "" mùi vị, lắng tiếng gió, về phía hòn non bộ.
Quả nhiên, nơi đó xuất hiện một vòng xoáy, như thể ai đó xé rách gian, một chân bước , thuận thế ném một sang bên cạnh.
Người ném đáng thương rạp đất, nôn mửa ngừng.
Quan chủ Thanh Lam trang phục của đang nôn, là của đạo quan nhà , khỏi thấy nóng mặt.
Mất mặt quá.
Ông đang sải bước chạy tới, tướng mạo trông bạc bẽo, mày kiếm dựng thẳng, thần sắc lạnh lùng sắc bén: “Ai! Là kẻ nào dám động lão già nhà ?”
“Ai da, đồ ! Này, vi sư ở đây!” Xích Nguyên đất vẫy tay với Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây chạy tới, thấy mặt ông già mấy vệt máu, mặt lập tức sầm : “Ai ? Ông trêu chọc đàn bà ?”
Vừa là vết cào của phụ nữ.
Xích Nguyên trưng vẻ mặt đáng thương, chỉ Đặng Thập Nương đang nhập trong Tư Lãnh Nguyệt, giọng mếu máo: “Là mụ đánh! Con báo thù cho vi sư!”
Tần Lưu Tây liếc xéo Đặng Thập Nương: “Một con quỷ già quèn cũng đ.á.n.h thắng ông. Đến cả một mụ đàn bà cũng xử lý xong. Lão già nhà ông còn tác dụng gì nữa?”
Thư Sách
Đặng Thập Nương vốn còn đang tò mò Xích Nguyên đang giở trò gì, bỗng thấy Tần Lưu Tây xuất hiện, liền lạnh thành tiếng. Già đ.á.n.h , gọi trẻ tới ? Đạo sĩ thối thật hổ. Gọi tới đ.á.n.h hội đồng? Mụ đây cũng ?
Đặng Thập Nương há miệng, tiếng la chói tai mới đến bên mép, Tần Lưu Tây bóp miệng . Sau đó, tay của Tần Lưu Tây áp lên đỉnh đầu mụ, cứ thế lôi tuột hồn mụ , túm tóc quật mạnh xuống đất.
Rầm! Bụi bay mù mịt.
Đặng Thập Nương quật cho thất điên bát đảo: “!”