Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 215: Con nghịch đồ này, không phải dạng vừa đâu!

Cập nhật lúc: 2025-10-21 10:57:01
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây là trong giới Huyền môn, nhưng chút khác biệt với các đạo sĩ chính thống. Nàng hành sự theo khuôn phép, miệng lưỡi độc địa, nhưng cực kỳ bao che cho của .

Đối với Tần Lưu Tây mà , ai nàng cũng thể mắng, thể xỉa xói. Nàng bắt nạt khác thì , nhưng khác bắt nạt của nàng thì tuyệt đối , quỷ cũng ngoại lệ.

Đã dám bắt nạt, thì đành theo quy tắc của nàng, nếm mùi một chút cho nhớ đời.

Giống như con quỷ già nhập xác ban nãy, quan chủ Thanh Lam ở đó cứ dây dưa, do dự sợ sợ , chần chừ dám tay độc ác, nhưng Tần Lưu Tây thì chuyện đó.

Chỉ cần thấy ông già nhà thương, mặt già thêm mấy vệt m.á.u là Tần Lưu Tây liền nóng mắt.

Một con quỷ quèn mà cũng dám phách mặt nàng ?

Vừa thấy mặt, Tần Lưu Tây liền lôi thẳng hồn con quỷ già Đặng Thập Nương , đ.á.n.h cho một trận tơi bời.

, đ.á.n.h tơi bời.

Đơn giản và thô bạo.

Nàng túm tóc Đặng Thập Nương mà đập thẳng xuống đất. Đặng Thập Nương đáng thương còn kịp hồn, quật mấy cái hoa mắt chóng mặt, mà vẫn xong.

Tần Lưu Tây đè mụ xuống đất, đ.ấ.m đá túi bụi cho một trận no đòn, đó bắt đầu xé tay xé chân mụ, : "Mặt ông già nhà bốn vệt máu, ."

Hai tay hai chân , nàng bấm một cái pháp quyết, b.ắ.n một tia lửa nghiệp tới, "Xèo" một tiếng, thiêu rụi.

Mọi : “!”

Hòa Minh run lẩy bẩy, bò lết đến mặt sư tổ nhà , mặt mày trắng bệch Tần Lưu Tây đang "dạy dỗ" con quỷ già.

Bất Cầu sư thúc, b·ạo l·ực quá! Con quỷ già thật đáng thương, kêu một tiếng cũng nổi.

Quan chủ Thanh Lam cũng ngớ cả , lân la đến xổm bên cạnh lão bằng hữu, cùng xem hỏi: "Cô nhóc ... lúc nào cũng ?"

Xích Nguyên lão đạo móc từ trong tay áo một miếng thịt khô, bỏ miệng nhai, : "Ra tay thì nhiều lời, đó là chân lý của nghịch đồ nhà , miễn phản bác."

Quan chủ Thanh Lam á khẩu, nghẹn mãi mới một câu: "Ông dạy nó như đấy ?"

Xích Nguyên liếc xéo: "Ông thấy dạy nổi nó ?"

Con bé nhà ông là thuộc dạng "tự sinh tự diệt"!

Quan chủ Thanh Lam cho cạn lời.

Con quỷ già xé chỉ còn cái và cái đầu, rốt cuộc cũng la hét t.h.ả.m thiết : "Hai lão đạo , phản kháng nữa! Mau tới cho một nhát c.h.ế.t lẹ !"

Đừng để con nhỏ b·ạo l·ực hành hạ nữa, mụ chịu nổi! Mụ cũng là quỷ già trăm năm, giờ chỉ mụ bắt nạt, nuốt chửng tiểu quỷ, tiếng rít gào cũng là để gọi mấy đứa đồng bọn tới. Ai dè bọn chúng còn kịp tới giúp thì thấy Đặng Thập Nương đ.á.n.h tơi tả, còn xé thành từng mảnh. Đám quỷ sợ đến mức chỉ hận thể mọc thêm mấy cái chân, chạy còn nhanh hơn thỏ. Chạy mau, đạo sĩ b·ạo l·ực xuất hiện!

Một bên, Tư Lãnh Nguyệt (linh hồn) cũng trợn mắt há mồm Tần Lưu Tây đ.á.n.h tơi tả con quỷ già.

Cô nương ... đ.á.n.h đ.ấ.m ghê thật!

"Cứ thế đ.á.n.h ch·ết là xong ? Không còn cách nào khác ?" Quan chủ Thanh Lam con quỷ già gào thét cầu cứu, nhịn một câu.

Xích Nguyên lão đạo c.ắ.n miếng thịt khô, : "Nó ngoài việc đ.á.n.h đấm, thì vẽ bùa cũng giỏi, y thuật tệ, đạo hạnh cũng chút... Nói chung là... dạng !"

Quan chủ Thanh Lam liếc ông đầy ẩn ý: Hay là... chúng đổi đồ cho ? Ông cũng một đứa đồ b·ạo l·ực mà " dạng " như vầy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-215-con-nghich-do-nay-khong-phai-dang-vua-dau.html.]

Xích Nguyên lão đạo liếc thấy ánh mắt thèm thuồng của lão bằng hữu, yên lặng nhích m.ô.n.g sang bên cạnh một chút. Đổi là thể đổi, nghịch đồ chỉ thể là của nhà ông.

Keo kiệt.

Quan chủ Thanh Lam bật , thấy Tần Lưu Tây còn định vặn nốt cái đầu con quỷ, vội : "Cái đó... Bất Cầu , tu hành dễ, là cho nó..."

"Một cái c.h.ế.t thống khoái?" Tần Lưu Tây tiếp lời. Trong lòng thì nghĩ: Không thể tha , dám tát mặt ông già nhà nàng, cũng chính là tát mặt nàng.

"Ờ..." Quan chủ Thanh Lam định là tha cho nó một mạng, nhưng cô nhóc hì hì: "Được, nể mặt quan chủ Thanh Lam, cho nó một cái c.h.ế.t thống khoái."

Tần Lưu Tây đợi quan chủ Thanh Lam thêm, một ngọn lửa nghiệp phóng cái tàn của con quỷ, "xèo" một tiếng thiêu rụi.

Trước khi hồn phi phách tán, Đặng Thập Nương bỗng thấy may mắn: Hu hu, rốt cuộc cũng giải thoát!

Lúc , mấy con tiểu quỷ gan lớn đang bám đầu tường xem lén, thấy cảnh cũng sợ mất mật. Chúng cố gắng ghi nhớ kỹ khuôn mặt của Tần Lưu Tây, mới hoảng hốt bay .

Đáng sợ, đáng sợ quá! Khuôn mặt , nhớ kỹ như khắc cốt ghi tâm, bằng lỡ chọc nàng, chẳng khác nào tự tìm đường ch·ết! Quá tàn bạo!

Xong xuôi, Tần Lưu Tây liền đến mặt Xích Nguyên lão đạo, từ cao xuống lạnh: “Xem ngài giỏi quá nhỉ! Lấy tiền dầu đèn trong quan chuồn , đáng lẽ ăn ngon uống say mới đúng chứ, ở đây để một con quỷ già đánh? Ngài đúng là vẻ vang cho Thanh Bình Quan thật!”

Nghe cái giọng điệu bất trị !

Quan chủ Thanh Lam thông cảm liếc lão bằng hữu. Thật , một đứa đồ " dạng " như vầy, nhiều lúc cũng khiến tức điên lên , đúng ?

Xích Nguyên lão đạo nhảy dựng lên, nhưng "Ai da" một tiếng. Chân ông tê rần, suýt nữa thì ngã.

Tần Lưu Tây vội vàng túm c.h.ặ.t t.a.y ông , trong mắt xẹt qua một tia lo lắng, hai ngón tay đặt lên mạch đập, hỏi: "Ngoài mặt , còn mụ thương chỗ nào khác ?"

Xích Nguyên lão đạo giật , vội giằng tay , ho khan một tiếng : "Làm gì ! Mụ còn kịp gì thì con tới ." Rồi như sực nhớ giữ thể diện, ông tiếp: "Còn nữa, vi sư lấy tiền dầu đèn trong quan , cũng là một đường nhân danh đạo quan để bố thí việc thiện, như con là ăn ngon uống say!"

Thư Sách

Tần Lưu Tây hừ , định gì đó thì bỗng nhiên phía truyền đến một tiếng thét chói tai, dọa nàng giật nảy .

"Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi của cha! Trời ơi, bây giờ!" Tư Đồ lảo đảo đẩy hầu , chạy đến bên cạnh Tư Lãnh Nguyệt (cơ thể) đang bất động đất, bế thốc nàng lên, gào ầm ĩ.

Vừa Tư phủ, cơ thể của , ký ức của Tư Lãnh Nguyệt (linh hồn) cũng dần về. Thấy cảnh , nàng khỏi thấy đau đầu.

Cha nàng là , chỉ là... mít ướt quá!

"Tần cô nương..."

Tần Lưu Tây vỗ trán: "Suýt nữa thì quên mất ngươi. Đã về đến đây thì mau nhập cơ thể , hồn lìa khỏi xác lâu quá ."

Tư Lãnh Nguyệt gật đầu, hành lễ với nàng, bay đến cơ thể , lao . Hồn phách nhập thể, ban đầu chút ăn khớp, Tần Lưu Tây liền niệm Cố Hồn Chú, một tay bấm pháp quyết phóng tới. Hồn phách của Tư Lãnh Nguyệt lúc mới định.

Quan chủ Thanh Lam mà mắt đỏ ngầu (vì ghen tị), liếc Xích Nguyên lão đạo một cái. Không dạng , ha hả.

Xích Nguyên lão đạo hếch cằm, mặt đầy vẻ đắc ý. Con nghịch đồ là của ông!

Tư Đồ vẫn còn . Tần Lưu Tây mà nhức cả đầu: "Đừng nữa! Con gái ông tỉnh ngay bây giờ đây."

Như để minh chứng cho lời nàng , Tư Lãnh Nguyệt đang trong vòng tay Tư Đồ, hàng mi dài như quạt lông khẽ run rẩy, từ từ mở mắt . Giọng nàng khản đặc: "Cha, đừng nữa."

Tư Đồ nấc lên một cái, ngay đó là vẻ vô cùng mừng rỡ. Ông ôm chầm lấy nàng, gọi: "Nguyệt Nhi? Nguyệt Nhi, con tỉnh thật !"

"Vâng..." Tư Lãnh Nguyệt dậy, định gì đó, nhưng cảm thấy dày cuộn lên một trận khó chịu, như thể nhồi nhét vô đồ dầu mỡ, buồn nôn vô cùng. Nàng vội đầu sang một bên, nôn thốc nôn tháo.

Một bãi nôn mửa, mùi hôi thối xộc lên mũi. Tư Lãnh Nguyệt nhắm mắt, chút hổ, thầm nghĩ thà rằng đừng tỉnh còn hơn.

Loading...