Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 216: Tôi giải tán hết, mệt rồi!
Cập nhật lúc: 2025-10-21 11:11:44
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cơ thể của Tư Lãnh Nguyệt con quỷ già háu ăn nhập , ăn uống vô độ một phen, dày chịu nổi, nôn thốc nôn tháo, dọa cho cha nàng là Tư Đồ thét lên.
Tần Lưu Tây tiến lên, bắt mạch cho nàng, : “Bị nhồi nhét quá no, đồ dầu mỡ, nôn cũng . Chỉ là để tránh tổn thương thực quản và tì vị, vẫn uống vài thang t.h.u.ố.c điều lý .”
Thư Sách
Tư Đồ sụt sịt hỏi: “Ngươi... ngươi cũng là đạo sĩ ? Cũng y thuật ?”
Quan chủ Thanh Lam lúc mới gần, : “Mười đạo sĩ thì chín y thuật. Đây là đồ của Xích Nguyên đạo trưởng, đạo hiệu Bất Cầu, y thuật của cô giỏi.”
“Giỏi hơn cả ngài ?” Tư Đồ nước mắt lưng tròng ông . Vị quan chủ Thanh Lam cũng y thuật.
Quan chủ Thanh Lam cũng giận, mỉm gật đầu: “Giỏi hơn bần đạo.”
“Cũng ! Ngài đến cả con nữ quỷ đáng ch·ết còn đối phó xong, đợi cô tay.” Tư Đồ buột miệng một câu "sự thật mất lòng".
Câu đúng là đắc tội với .
Nụ mặt quan chủ Thanh Lam cứng đờ.
Tư Lãnh Nguyệt đang nôn cũng màng nữa, tức đến hộc máu, khàn giọng gọi: “Cha!” Nàng vịn tay nha dậy, hành lễ với quan chủ Thanh Lam: “Quan chủ, cha chỉ là thẳng tính, ác ý, mong ngài thứ .”
Tư Đồ trông vẻ ấm ức. Thời buổi , thật cũng ?
Tần Lưu Tây mỉm . Có cha như , chắc cũng mệt mỏi lắm nhỉ?
Xích Nguyên lườm nàng một cái: Đừng ch.ó chê mèo lắm lông, bản ngươi cũng thô lỗ như đàn ông .
Quan chủ Thanh Lam cũng quen Tư Đồ nhiều năm, gã tính tình thẳng băng, còn mít ướt, nên cũng so đo, ha hả : “Bất Cầu tiểu chất đạo hạnh quả thực cao thâm, trò giỏi hơn thầy.”
Xích Nguyên vẻ khiêm tốn: “Đừng tâng bốc nó, kẻo cái đuôi nó vểnh lên tận trời.” Ông liếc Tư Lãnh Nguyệt một cái, cái vẻ sư phụ, với Tần Lưu Tây: “Đã giúp thì giúp cho trót. Ngươi bắt mạch thì kê luôn cho cô nương một toa t.h.u.ố.c , cũng là việc thiện. Còn nữa, Tư cô nương hồn lìa khỏi xác lâu, thần hồn cũng bất , con vẽ cho cô một lá Định Hồn Phù để dưỡng .”
“Vậy thì dời bước , mang giấy bút đến đây.” Tần Lưu Tây tỏ vẻ quan tâm, dù Tư Lãnh Nguyệt cũng là do nàng nhặt giữa đường, hai kết nhân quả duyên phận, giúp thì giúp tới cùng.
Lúc là đêm khuya, nhưng vì Tư Lãnh Nguyệt, Tư gia vẫn đốt đèn sáng trưng như ban ngày. Tư Lãnh Nguyệt nha , bà v.ú vây quanh đưa về khuê phòng ở hậu viện. Mọi đều chừng mực, ai theo phòng con gái, mà chỉ ở khách viện ngoài tiền sảnh.
Tần Lưu Tây kê xong hai toa thuốc, đưa cho một bà v.ú theo, nhỏ giọng dặn dò: “Một toa là điều lý tì vị, uống hai thang là . Toa thì khi uống xong toa điều lý tì vị hẵng uống, là t.h.u.ố.c ấm tử cung, điều kinh.”
Bà v.ú cả kinh, Tần Lưu Tây với vẻ mặt kính sợ, vội vàng hành lễ rảo bước cửa về hậu viện.
Tư Đồ vẫn đang chuyện với quan chủ Thanh Lam, nhưng đôi mắt cứ liên tục ngó ngoài, vẻ lo lắng che giấu .
Quan chủ Thanh Lam liền : “Tư lão gia nếu lo lắng cho cô nương, cứ qua thăm . Vừa chúng cũng chuyện riêng với Bất Cầu tiểu chất.”
Tư Đồ vốn yên, lời , liền chút khách khí dậy: “Vậy qua xem con gái một chút. Lão Đinh, ngươi hầu hạ mấy vị đạo gia cho chu đáo, sắp xếp phòng cho khách để các ngài nghỉ ngơi. À, chuẩn thêm ít rượu ngon thức ăn ngon nữa.”
“Vâng, lão gia.”
Tư Đồ lúc mới chắp tay với quan chủ Thanh Lam và : “Vậy xin thất lễ .”
Quan chủ Thanh Lam chắp tay đáp lễ: “Ngài cứ tự nhiên.”
Tư Đồ liền ba chân bốn cẳng, chạy biến khỏi tầm mắt . Trên đời , ai quan trọng bằng Nguyệt Nhi của gã.
Người , Tần Lưu Tây liền liếc xéo Xích Nguyên lão đạo: “Nghỉ ngơi thì cần . Con đến đây là cố ý đón ngài về Thanh Bình Quan chủ trì công việc. Đêm cũng khuya, chúng ngay chứ?”
Xích Nguyên lão đạo ánh mắt lảng tránh, : “Ta với Thanh Lam sư bá của con còn chuyện cần bàn luận...”
“Bớt giả ngây giả dại với con!” Tần Lưu Tây đập bàn một cái: “Ngài rời quan bao lâu ? Có luận đạo thì cũng luận xong từ lâu . Rõ ràng là ngài về!”
Cú đập bàn của nàng chén rung lên loảng xoảng. Hòa Minh sợ đến tái mặt, theo bản năng lùi lưng sư tổ nhà .
Vị Bất Cầu sư thúc tính tình vẻ lắm. Nàng còn dám gầm gừ với sư phụ như , bất hiếu thế mà trục xuất khỏi sư môn ? Thanh Bình Quan khoan dung đến ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-216-toi-giai-tan-het-met-roi.html.]
Xích Nguyên lão đạo cố cãi: “Mười năm nay vi sư ngoài mấy ? Giờ con lớn , Thanh Viễn cũng ở đó, chẳng lẽ còn cần vi sư v.ú em chăm các con chắc? Cũng đến lúc các con tự lo liệu, để vi sư ngao du sơn thủy chứ.”
Tần Lưu Tây lạnh: “Nói nhỉ! Ngài sữa ?”
Xích Nguyên lão đạo: “...”
Quan chủ Thanh Lam & Hòa Minh: “!”
Đây là chuyện mà tu hành đường đường chính chính như bọn họ thể ?
“Hồ đồ!” Xích Nguyên lão đạo sa sầm mặt: “Con cũng là bậc sư thúc , đừng trò mặt hậu bối.” Ông liếc Hòa Minh.
Tần Lưu Tây cũng sang. Hòa Minh trốn lưng sư tổ, dám ho he tiếng nào. Cứ coi như là một linh hồn vô hình , thấy gì hết.
Tần Lưu Tây hừ một tiếng: “Ngài , về với con ?”
Quan chủ Thanh Lam thấy hai giương cung bạt kiếm, vội giảng hòa: “Tiểu chất khó khăn lắm mới đến Thanh Châu một chuyến, là ở đây vài ngày? Các sư sư trong Thanh Lam Quan cũng cùng con luận đạo một phen.”
Tần Lưu Tây thầm nghĩ: Con dám! Ở Thanh Lam Quan mấy ngày nữa, con sợ tức khí, kích thích cố gắng, tự cuốn đến ch·ết mất!
“Thanh Lam sư bá, tiểu chất nể mặt ngài, mà là dạo gần đây trong quan công việc bận rộn. Khách hành hương cũng đông lên, mà đạo hữu nhập tịch trong quan nhiều, phân . Con lúc mới đến mời sư phụ về chủ trì đại cục!”
Xích Nguyên lão đạo: Ta mà! Đâu con nghịch đồ nhớ nhung gì ông mà đến đón về? Rõ ràng là ông về cu-li!
“Hương khói thịnh vượng là chuyện , là đại thiện.” Quan chủ Thanh Lam một lễ: “Vậy cũng vội một hai ngày chứ?”
“Nếu Tổ sư gia tượng vàng thì đúng là vội. khổ nỗi, hai ngày nữa, Tổ sư gia trong quan sẽ tượng vàng và lễ khai quang. Đến lúc đó tín đồ sẽ đến xem lễ đông. Ngài xem, ông đường đường là quan chủ mà mặt ở quan để chủ trì, thì còn thể thống gì nữa? Có giống ai ?” Tần Lưu Tây liếc xéo Xích Nguyên lão đạo, thản nhiên tung một tin.
Cái gì? Tượng vàng?
Mắt Xích Nguyên lão đạo sáng rực lên, vội hỏi: “Ở tượng vàng? Là vị thí chủ nào quyên tặng ?”
“Chuyện ngài về là ngay. con thấy ngài cũng để tâm. Thôi , dù ngài cũng chẳng quan tâm, con đây giải tán luôn cho xong! Về con sẽ bảo Thanh Viễn giải tán hết đạo sĩ trong quan, đóng cổng núi. Từ nay ngài cứ thầy bói dạo của ngài, con về Tần gia tiểu thư, quá còn gì?”
Hòa Minh: “???”
Tiểu thư gì cơ? Sư thúc... là con gái á?
Y ló nửa cái đầu , cẩn thận đ.á.n.h giá Tần Lưu Tây. Là nữ?
Xích Nguyên lão đạo đến "giải tán", liền nhảy dựng lên: “Giải tán ? Con dám!”
Giải tán là thể giải tán, đời cũng thể, trừ phi ông ch·ết! Không, dù ông ch·ết, cũng thể giải tán!