Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 217: Một mình gánh vác cả đạo quan
Cập nhật lúc: 2025-10-21 11:11:45
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay lúc Tần Lưu Tây và Xích Nguyên lão đạo đang cãi cọ, thì cha con nhà họ Tư cũng đang sụt sùi chuyện. À , chủ yếu là ông bố thì , còn cô con gái thì dỗ dành.
“Cha, ngài đừng nữa, con đau đầu thật đấy.” Tư Lãnh Nguyệt tắm rửa đồ xong, sắc mặt tái nhợt, trông vẻ suy yếu.
Tư Đồ nín bặt ngay lập tức, căng thẳng nàng, hỏi: “Đau đầu ? Có cần gọi vị tiểu đạo trưởng đến bắt mạch ? Quan chủ Thanh Lam y thuật của cô giỏi.”
Sắc mặt Tư Lãnh Nguyệt dịu : “Ngài thì con cũng đau lắm.”
Tư Đồ chực : “Con chê cha vô dụng . Cũng , cha đúng là chẳng tích sự gì, chỉ . cha kìm nước mắt. Con xem lỡ con mệnh hệ gì, thì bảo cha sống thế nào? Xuống suối vàng, ăn với con?”
“Cha, con chỉ là hồn lìa khỏi xác thông thường thôi mà...”
“Con đừng là thông thường! Mấy con hồn lìa khỏi xác, thấy con quỷ già hung ác nhập !” Tư Đồ nghĩ đến bộ dạng dữ tợn của mụ quỷ Đặng Thập Nương, tim đập thình thịch: “May mà vị tiểu đạo trưởng bản lĩnh, đ.á.n.h chạy con ma quỷ đó, nếu cơ thể của con nó chiếm mất, sẽ giày vò thế nào, con cũng về nữa.”
Tư Lãnh Nguyệt vô thức sờ lên cổ. Nơi đó trống , miếng ngọc phù vật bất ly còn nữa. Vừa lúc tắm rửa, nàng cũng nha và v.ú nuôi kể tình trạng của khi nhập, đúng là nguy hiểm thật.
“Cô nương, t.h.u.ố.c đến ạ.” Vú nuôi bưng một chén t.h.u.ố.c nóng hổi tới: “Ngài uống lúc còn nóng nhé, kẻo tổn thương thực quản và tì vị.”
“ đúng, mau uống .” Tư Đồ cũng thúc giục, sang dặn dò nha v.ú nuôi: “Mấy ngày nay đồ ăn của cô nương kỹ một chút, đừng nấu mấy món dầu mỡ, thanh đạm. Váng dầu cũng vớt cho thật sạch, đừng để cô nương ăn thấy buồn nôn.”
“Vâng ạ.” Đám hầu đồng thanh đáp.
Tư Lãnh Nguyệt uống t.h.u.ố.c xong, chỉ cảm thấy dày dễ chịu hơn hẳn, liền : “Cha, cứu con, con cũng cảm ơn một tiếng.”
“Để cha là . Giờ muộn, con trải qua một phen hú vía, cần nghỉ ngơi cho khỏe. Con yên tâm, cha sẽ sắp xếp thứ chu đáo, tuyệt đối để họ chậm trễ.” Tư Đồ ấn nàng xuống.
Tư Lãnh Nguyệt lắc đầu: “Ngài hiểu . Sau khi con hồn lìa khỏi xác, Tần cô nương... , chính là vị đồ của đạo trưởng Xích Nguyên... vị nữ đạo sĩ đó nhặt con ở đường âm. Nếu cô lòng , e là con cũng về . Cho nên dù muộn thế nào, con cũng đích qua đó.”
Tư Đồ kinh ngạc: “Cô ... là một nữ đạo sĩ ?”
Ông nhớ phong thái của Tần Lưu Tây, thầm nghĩ: Người trong giới Huyền môn ai cũng phóng khoáng thế ?
Tư Đồ chỉ nghĩ thoáng qua, ông tính con gái , chắc chắn khuyên nổi, bèn cẩn thận : “Nguyệt Nhi, cha thấy vị nữ đạo sĩ bản lĩnh lớn, còn lợi hại hơn cả quan chủ Thanh Lam. Con xem... liệu cô thể phá giải lời nguyền của nhà họ Tư chúng ?”
Tư Lãnh Nguyệt sững sờ, môi mím chặt.
Đôi mắt đào hoa xinh của Tư Đồ xẹt qua một tia đau đớn tột độ. Ông nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng, : “Nguyệt Nhi, năm nay con mười sáu, cách cái đại nạn đến mười năm nữa. Cha thật sự cam lòng! Lỡ như con cũng giống con... ... thì một cha sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
Thư Sách
“Cha...”
Tư Đồ như thấy, nức nở: “Mẹ con... còn sống qua nổi tuổi 25, mới 21 tuổi . Cha sợ con còn bằng con... Quan chủ Thanh Lam tìm cách phá giải, còn vị nữ đạo sĩ thì ?”
“Cha, cô tuổi còn trẻ.” Còn trẻ hơn cả con.
“Người trong giới Huyền môn chuyện bằng bản lĩnh, chứ ai so tuổi tác? Không cứ lớn tuổi là đại ca. Phải xem bản lĩnh thế nào, xem ai nắm đ.ấ.m cứng hơn!” Tư Đồ phục.
Tư Lãnh Nguyệt bật : “Ngài cũng mới gặp cô đầu, tin tưởng mù quáng như ?”
“Vì cô cứu con về!” Tư Đồ : “Nguyệt Nhi, cha thể gì cả, cứ trơ mắt con bước về phía đại nạn đó. Như công bằng! Dù chỉ một tia hy vọng nhỏ nhoi, chúng cũng thử! Giữ con, thì dù vứt bỏ cả gia tài cũng ? Chỉ cần con còn sống là .”
Tư Lãnh Nguyệt im lặng, lát : “Khoan hãy chuyện . Chúng qua cảm ơn khách quý .”
trong lòng Tư Đồ quyết. Đợi Nguyệt Nhi nghỉ ngơi, ông sẽ cầu xin vị nữ đạo sĩ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-217-mot-minh-ganh-vac-ca-dao-quan.html.]
Ngoài tiền viện.
“Thôi , thấy con một mảnh hiếu tâm đến đón vi sư, thì về .” Xích Nguyên lão đạo vẻ bề , .
Tần Lưu Tây liếc mắt là ngay lão già đang cố vớt vát thể diện, bèn mát: “Không cần miễn cưỡng ạ. Đi bói dạo sướng thật, ngao du thiên hạ tự tại bao...”
“Nghịch đồ, đừng bậy!” Xích Nguyên lão đạo quát: “Vi sư ngần tuổi, lấy sức mà bốn phương trời.”
“Ồ, thì , từ nay ngài cứ ở yên trong quan tu hành dưỡng lão .”
Hai thầy trò , ánh mắt hiểu rõ mười mươi.
Xích Nguyên lão đạo cuối cùng vẫn là sợ tiểu vô Tần Lưu Tây , đành thỏa hiệp. Về thì về! Việc rước tượng vàng Tổ sư gia đúng là đại sự của đạo quan, ông về chủ trì.
, tuyệt đối vì sợ nghịch đồ dọa giải tán đạo quan.
Hòa Minh hai thầy trò họ đấu khẩu qua , sớm ngây . Y nhỏ với sư tổ nhà : “Sư tổ, vị Bất Cầu sư thúc tính tình ghê thật, còn dám bắt bẻ cả sư phụ . Xích Nguyên đạo trưởng đối với cô ... cũng khoan dung quá!”
Y tỏ vẻ chút hâm mộ.
Quan chủ Thanh Lam liếc xéo y một cái, mỉm từ ái: “Nếu con cũng bản lĩnh lớn như Bất Cầu sư thúc của con, một gánh vác, nuôi sống cả đạo quan, thì con trèo lên đầu sư tổ đây tác oai tác quái, ị bậy, cũng tha cho con!”
Hòa Minh kinh hãi thất sắc: “!”
Một gánh vác cả đạo quan? Thế thì... khổ quá !
, là khổ, chứ là bản lĩnh... mà, là tài giỏi thì thường nhiều việc, đúng ?
Bỗng dưng y thấy hết hâm mộ.
Quan chủ Thanh Lam hừ , Tần Lưu Tây, trong lòng nữa thầm than: Lão già Xích Nguyên đúng là nhặt báu vật.
“Các vị đạo trưởng còn nghỉ ngơi ?” Tư Đồ dắt Tư Lãnh Nguyệt tới, phía là quản gia, đang bưng hai cái khay phủ lụa đỏ.
Quan chủ Thanh Lam chắp tay lễ: “Cũng sắp hừng đông , chúng cũng cáo từ Tư lão gia đây.”
“Đi ngay bây giờ ?” Tư Đồ lập tức hoảng hốt. Ông thèm quan chủ, mà vội vàng bước đến mặt Tần Lưu Tây: “Tiểu đạo trưởng, ngài cũng ?”
“Cha!” Tư Lãnh Nguyệt thấy cha sắp thất thố, vội vàng kéo ông . Nàng Tần Lưu Tây, hành lễ: “Không nên gọi ngài là Tần cô nương đạo trưởng thì phép hơn?”
“Chỉ là cách xưng hô thôi, cô cứ tùy ý.”
“Tần cô nương.” Tư Lãnh Nguyệt hành lễ: “Giữa đường may mắn ngài tay cứu giúp, cứu thoát khỏi con dã quỷ đoạt xá. Đại ân đại đức , Tư Lãnh Nguyệt xin khắc cốt ghi tâm.”
Tần Lưu Tây nhạt: “Đều là một hồi thiện duyên thôi.”
Ai mà ngờ, thuận tay nhặt một linh hồn lang thang mà đụng trúng ngay liên quan đến quan chủ Thanh Lam và sư phụ . là thiện duyên.
Tư Lãnh Nguyệt : “Thiện duyên là duyên, nhưng vẫn cảm tạ ngài. Đinh thúc.”
Quản gia bưng khay lên phía . Tư Lãnh Nguyệt kéo tấm lụa đỏ , hai tay dâng xấp ngân phiếu buộc bằng giấy đỏ khay lên: “Ta là trần tục, đây là chút lòng thành nhỏ, xem như góp thêm tiền dầu đèn cho quý quan, mong ngài đừng chê!”
Mắt của Tần Lưu Tây và Xích Nguyên cùng dán xấp ngân phiếu. Mi mắt cả hai giật giật. Toàn là mệnh giá trăm lượng, một xấp nhỏ thế cũng hơn một ngàn lượng.
Hai thầy trò : Tài lộc bất ngờ! Phát tài !