Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 221: Coi chúng ta như một lũ phiền phức
Cập nhật lúc: 2025-10-22 03:31:49
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái độ bạc bẽo chán ghét của Tần Lưu Tây khiến tất cả đều sững sờ.
Kể từ khi trở về nhà cũ đến nay, tuy Tần Lưu Tây hề nhiệt tình cận gì với cả gia đình, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì sự bình thản, khách sáo. Cách chung sống xem như vài phần thăm dò, ý tứ dung hòa lẫn .
hiện tại, Tần Lưu Tây phá vỡ lớp vỏ bọc bình thản khách sáo đó, x.é to.ạc nó , để lộ sự bất mãn bên trong.
Sự đổi , từ xuống ai cũng nhận . Bọn trẻ nhỏ chút kinh hãi, sắc mặt của lớn, càng thêm vài phần bất an.
Mấy kẻ gây sự như chị em Tần Minh Nguyệt đều tự hỏi, Tần Lưu Tây điên , là ai giẫm đuôi, khiến nàng xù hết cả gai lên, hễ ai tới gần là đ.â.m đó.
Còn mấy đứa gan lớn như Tần Minh Thuần, Tần Minh Bảo thì thầm nghĩ, đại tỷ quả nhiên khí phách ngang tàng, bản lĩnh siêu phàm. , trong mắt chúng, chỉ lớn bản lĩnh mới thể ngang tàng khí phách như thế. Không bản lĩnh thì đương nhiên co ro như chim cút, giống như bọn chúng.
Vương thị thầm mắng đám Tạ thị ngu xuẩn, ăn thì đừng chõ miệng tìm cảm giác tồn tại. Chọc cho xù lông lên , thì bọn họ lợi lộc gì chứ?
Bà về phía Tần lão thái thái, thấy mặt bà cụ sa sầm, nếp nhăn trán hằn rõ, khỏi thấy đau đầu.
“Tây Nhi, con xem con kìa, các em hiểu chuyện, ăn , con là trưởng tỷ, chỉ bảo vài câu là phúc phận của chúng nó , hà tất nổi giận?” Vương thị trách yêu: “Con mấy lời giận dỗi như , chỉ sợ chúng nó thật sự dám chuyện với con nữa.”
Tần Lưu Tây , Vương thị là khéo ăn . Lời , trong tối ngoài sáng đều ngầm chỉ đám em hiểu chuyện, nhưng cũng là đang hòa giải.
Đối với Vương thị, nếu là ngày thường, Tần Lưu Tây bằng lòng nể mặt bà, cho qua loa là xong.
hôm nay, vì chuyện của ông già (Xích Nguyên), trong lòng nàng vốn thoải mái, đám cứ cố tình xông tới khoa tay múa chân. Rõ ràng là tự tìm mắng, tự rước lấy phiền phức. Tần Lưu Tây đời nào chiều theo.
“Mẫu , ngài ý , nhưng chỉ sợ đám em hiểu chuyện chẳng những hiểu, mà trong lòng còn trách ngài xen chuyện của khác.” Tần Lưu Tây : “Con con, ghét nhất là mấy kẻ điều, giương cái mác ‘ cho ’ để mà chỉ trỏ dạy đời con. Cho nên, thà thẳng thật , còn hơn để sinh thị phi.”
“Ta cần các ngươi ‘ với ’. Các ngươi cũng bản lĩnh đó để mà ‘ cho’ ai . Tần gia hiện đang sa sút, ngay cả bản các ngươi còn , thì đừng mà dạy đời khác, nếu chỉ tự rước lấy nhục nhã, tự vả mặt thôi.
Giống như ngươi đấy, Tần Minh Kỳ, Tứ thư Ngũ kinh ngươi thông ? Chỉ sách, ăn cơm, tiền Tần gia từ , lấy gì cho ngươi sách, mặc quần áo, ăn cơm ? Mấy thứ đó ngươi còn rõ, mà dám với chuyện thanh danh con gái. Ngươi là kẻ sách thánh hiền, nhưng nên nhớ kỹ ngươi thánh nhân, ngươi cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử ăn cơm gạo như bao mà thôi.”
Khuôn mặt tuấn tú của Tần Minh Kỳ hổ đến mức hận thể chui xuống đất, hai tay siết thành nắm đấm.
“Còn ngươi nữa, Tần Minh Nguyệt, ngươi lấy cái gì để ‘ với ’? Hay là điều gì thể ‘chỉ giáo’ cho đại tỷ tỷ ? Tới , ngươi thử một hai điều xem nào.”
Tần Minh Nguyệt ngờ Tần Lưu Tây thẳng toẹt như , mặt đỏ bừng, nước mắt nghẹn trong hốc mắt.
Tần Minh Hâm cạnh, thấy ánh mắt Tần Lưu Tây dừng , da đầu liền tê rần, theo bản năng nép lưng chị gái. Nàng gọi tên.
Tần Lưu Tây về phía chị em Tống Ngữ Yên, hai họ đang cúi đầu mân mê dải dây lụa treo áo, dám thẳng nàng.
Còn hai đứa nhỏ nhất. Bọn chúng ngược sợ, cứ thẳng nàng, Tần Minh Bảo còn : “Đại tỷ tỷ gì cũng đúng!”
Tần Minh Thuần: là vua nịnh hót. Cậu bé liếc trộm Tần Lưu Tây, mím chặt miệng, gì. Di nương dặn, khi nào tìm lời ý để thì cứ câm miệng câm, thà chịu thiệt chứ đừng bậy mà ăn đòn. Tình huống mắt, chính là loại tình huống mà di nương .
Tần Lưu Tây hừ một tiếng, liếc đám chuyên gây thị phi trong phòng: “Sao nữa? Vừa nãy lắm ?”
Tần Minh Nguyệt vô cùng hổ, liếc : Cảm giác như ánh mắt đại tỷ tỷ chúng ... cứ như một lũ phiền phức .
Tần Minh Kỳ: Can đảm lên, bỏ chữ ‘cảm giác’ . Chị chính xác là đang coi chúng là một lũ phiền phức đấy.
dù trong lòng nghĩ , họ cũng dám hó hé một lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-221-coi-chung-ta-nhu-mot-lu-phien-phuc.html.]
Đám Vương thị thấy Tần Lưu Tây trấn áp hết đám trẻ, trong lòng buồn khẽ thở dài. Nếu đám trẻ thể vì thế mà tiến bộ, Tần Lưu Tây rèn giũa trị , chừng thế hệ của Tần gia thật sự cần lo lắng nữa. Cả một lứa đều mạnh mẽ. Trong lòng Vương thị nảy sinh một tia mong đợi.
Ngược , Tạ thị thì đau lòng vô cùng, thầm mắng mấy đứa con đứa nào đứa nấy vô dụng, một đứa nào hồn, chỉ Tần Lưu Tây giở oai.
Bà bất giác về phía Tần lão thái thái. Ánh mắt bà cụ lóe lên rõ.
Tạ thị đang định gì đó thì Tần Lưu Tây mở miệng.
“Sao, ai gì ? Không thì coi như các ngươi đồng ý.” Tần Lưu Tây thản nhiên : “Từ nay về , mỗi khi chỉ trỏ, bình luận bừa bãi về khác, thì hãy tự nghĩ xem bản đúng . Còn nữa, khác thế nào quan tâm, các ngươi bình luận cũng , nhưng đối với thì KHÔNG ĐƯỢC! Bất cứ ai cũng đừng hòng chỉ trỏ cách , xử sự, bởi vì các ngươi tư cách đó.”
“Ngay cả khi thấy ngươi thật sự đang con đường sai trái, cũng đều câm miệng ? Đó còn là chị em ? Biết rõ là sai mà vẫn trơ mắt ngươi , đó là sự thanh tịnh mà ngươi ?” Tần lão thái thái cuối cùng cũng lên tiếng.
Mọi đều thở phào nhẹ nhõm. Lão tổ tông rốt cuộc tay trấn áp.
Vương thị nhíu mày: “Mẫu ...”
“Để nó tự .” Tần lão thái thái liếc qua, mặt cảm xúc.
Mọi nín thở, dám ho he. Tình cảnh giằng co còn ngột ngạt hơn cả lúc nãy.
Tần Lưu Tây cúi đầu , ngẩng lên thẳng Tần lão thái thái, thản nhiên : “Tổ mẫu, mệnh của con, định đoạt từ năm con năm tuổi ? Đã định , thì còn gì để nữa?”
Số mệnh của thể là do Tần gia định đoạt!
Nhân quả giữa ‘cô ’ (nguyên chủ) và Tần gia, sớm thanh toán xong từ năm năm tuổi. Phần còn là nhân quả giữa chính nàng và ‘cô ’. Bởi vì đây là thể của ‘cô ’, nên nàng mới những nhà danh nghĩa , nàng chỉ đang thành nốt quan hệ nhân quả mà thôi.
cũng chỉ đến . Nàng cho họ chỗ ở, cơm ăn áo mặc, thể che chở họ, như là đủ . Nhiều hơn nữa, cái kiểu m.ó.c t.i.m móc phổi, thiết như ruột thịt, là chuyện thể nào.
Nói nàng m.á.u lạnh cũng , bạc bẽo cũng thế. Phúc duyên mà nhà họ Tần đang hiện giờ, chẳng qua chỉ là những gì ‘cô ’ của năm đó để mà thôi.
Tim Tần lão thái thái giật thót, sắc mặt đổi mấy , nhất thời nên lời.
Hồi lâu , bà mới não nề thở dài: “Thôi, bọn trẻ các con ngoài hết . Con dâu cả, con dâu hai, mấy đứa ở .”
Mọi , dám tự rước xui xẻo, vội vàng hành lễ lui ngoài.
Tần Lưu Tây thì như chuyện gì xảy , thản nhiên hành lễ, thẳng, hề ngoảnh đầu .
Thư Sách
Tần lão thái thái bóng dáng nàng biến mất nơi cửa, chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c tắc nghẹn, nặng trĩu.