Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 222: Không bắt buộc
Cập nhật lúc: 2025-10-22 03:31:50
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây khỏi sân của Tần lão thái thái, nàng dừng bước . Mấy đứa em út theo cũng lập tức khựng , đứa nào đứa nấy co rúm nàng, giống hệt mấy con nhím dọa cho cụp hết gai.
Không hiểu , lúc mới về, bọn họ còn mang cái vẻ đây thượng đẳng vì lớn lên ở kinh thành, coi Tần Lưu Tây như đồ nhà quê. gần hai tháng nay, cơm canh đạm bạc, áo vải thô sơ mài mòn cái vẻ thượng đẳng đó của họ từng chút một.
Bây giờ Tần Lưu Tây, đặc biệt là trận , bọn họ dám lỗ mãng một chút nào.
Vị đại tỷ tỷ là một nhân vật dám coi tổ mẫu gì! Bọn họ mà dám chọc ?
Quả nhiên, Tần Lưu Tây chỉ liếc mắt một cái, đứa nào đứa nấy đều co đầu rụt cổ, ngay cả Tần Minh Hâm, đứa đanh đá và gây sự nhất, cũng dám hó hé.
Thấy bọn họ ngoan ngoãn hiền lành như , Tần Lưu Tây nhạo: “Biết điều từ sớm , cần sắm vai ác.”
Mọi : “!” (Sớm ngươi ‘ác’ như , bọn ngoan ngoãn từ lâu !)
Tần Lưu Tây xoay bỏ , với Kỳ Hoàng: “Lẽ nên thế ngay từ đầu, đỡ nào cũng sắm vai ác. Ta rõ ràng là tính tình , bây giờ biến thành kẻ bắt nạt, thật mất hứng.”
Mọi : “...” (Chẳng lẽ đây là của bọn họ ?)
Trong phòng Tần lão thái thái, khí chút nặng nề.
Vương thị đành mở miệng giải vây cho Tần Lưu Tây: “Mẫu , Tây Nhi tuổi còn nhỏ, đây vợ chồng con ở bên cạnh dạy dỗ, khó tránh khỏi tính tình ... khác . Sau con dâu sẽ dạy dỗ cẩn thận.”
Tạ thị lạnh: “Chị dâu cả, như thế mà gọi là tính tình ? Cái tính đó to đến mức em còn tưởng đang gặp bậc lão tổ tông nào, cái vẻ oai phong đó đúng là khiến em mở mang tầm mắt.”
Vương thị thản nhiên : “Nếu thím Hai và mấy đứa nhỏ chọc giận nó, nó cũng đến mức những lời như .”
Mặt Tạ thị sa sầm : “Chị dâu cả, chị là đúng . Em chọc nó chỗ nào? Em chỉ một câu, mà chị xem nó kìa, miệng mồm như d.a.o găm, ngớt, cứ tóm ai là xỉa xói đó.”
Vương thị lạnh nhạt : “Lúc nãy xen đỡ, xem như giữ thể diện cho thím Hai . Nếu cứ để nó thẳng mặt bọn trẻ, thím Hai mới là khó xử. Cho nên thím xem, câu nào của là đúng?”
(Vương thị thầm nghĩ: Tần Lưu Tây dạy dỗ đám em, xem như là chuyện cùng lứa. Nếu xen , mâu thuẫn sẽ càng gay gắt.)
“Chị, chị dâu cả, chị đây là đang cãi cùn!” Tạ thị tức đến thở nổi.
Vương thị còn nữa, Tần lão thái thái đập bàn giận mắng: “Đủ ! Các ngươi chê bà già ch·ết , mà cố ý tới đây kích động bộ xương già , tức ch·ết ?”
Bà cụ nổi giận, lồng n.g.ự.c khó chịu, nhất thời chút thở .
Vương thị và Tạ thị sợ đến tái mặt, vội vàng quỳ xuống: “Mẫu bớt giận, con dâu sai .”
Cái tội danh bất hiếu ‘ chồng tức ch·ết’, cho các bà mười lá gan cũng dám gánh.
Đinh ma ma vội vàng vuốt lưng cho Tần lão thái thái, hoảng hốt thôi.
Tần lão thái thái thở hổn hển mấy , trừng mắt hai , một lúc lâu mới dần bình tĩnh . Bà nhận lấy tách từ tay Đinh ma ma nhấp một ngụm, thở một dài, lúc mới : “Các con đều tuổi, mà còn cãi như hàng tôm hàng cá mặt chồng, còn thể thống gì nữa?”
“Con dâu tội.”
“Gia hòa vạn sự hưng. Tần gia nông nỗi , các con là chị em dâu mà còn đồng lòng, cả nhà mỗi một ý, là sợ Tần gia đủ tan nát ? Không đồng lòng vun vén gia đình, thể mong Tần gia gầy dựng sự nghiệp?” Tần lão thái thái tức giận, tim đập thình thịch.
Vương thị lết gối tiến lên: “Mẫu , con dâu sai , xin mẫu đừng tức giận, bảo trọng sức khỏe mới là quan trọng.”
Thư Sách
Tần lão thái thái lạnh: “Bảo trọng? Đứa nào đứa nấy đều cho bớt lo, thể sống thêm hai năm đều là nhờ Bồ Tát phù hộ.”
Vương thị im bặt.
Tạ thị vài phần hả hê.
Tần lão thái thái bộ dạng của bà , ngay bà đang nghĩ gì, liền : “Ngươi cũng đừng đắc ý. Ngươi cũng sắp chồng , mà nửa điểm tiến lui, chẳng tiến bộ chút nào, giữ ngươi tác dụng gì?”
“Mẫu , con sai .” Tạ thị hổ cúi đầu.
Tần lão thái thái mắng xong hai , mới cảm thấy cơn bực bội trong lòng giải tỏa phần nào, nhưng vẫn bảo họ lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-222-khong-bat-buoc.html.]
“Những lời Tây nha đầu các con cũng đấy. Con dâu hai, về với bọn Kỳ nhi, từ nay về thấy Tây nha đầu thì đừng điều mà chỉ chỉ trỏ trỏ nữa. Nếu chị em chúng nó duyên phận, thì cứ ‘kính nhi viễn chi’ là .”
Tạ thị sững sờ: “Mẹ?”
Vương thị cũng nhíu mày. Đây là... miễn cưỡng nữa, là quyết định từ bỏ Tần Lưu Tây ?
nghĩ đến tính tình của Tần Lưu Tây, bà thấy yên tâm. Bất kể là miễn cưỡng là từ bỏ, Tần Lưu Tây cũng sẽ bao giờ rơi thế yếu.
Nếu là miễn cưỡng, Tần Lưu Tây sẽ tự tại hơn một chút, cũng cần cố gắng duy trì vẻ bình thản bề ngoài. Nếu là từ bỏ, đổi là nữ tử ở gia tộc khác, gia tộc ruồng bỏ lẽ sẽ gian nan, khổ sở như bèo dạt mây trôi.
Tần Lưu Tây thì khác. Nàng cho dù gia tộc, phía vẫn còn cả một Huyền môn, bản lĩnh của chính nàng càng tầm thường.
Vương thị thầm yên lòng, nhưng mặt hề biểu lộ nửa điểm.
“Mọi việc đều chú trọng duyên phận, cha chị em cũng . Không ai cũng duyên phận với , duyên mỏng thì hợp , cũng cần miễn cưỡng.” Tần lão thái thái lời , giọng điệu vài phần buồn bã, là đang thở dài vì ai.
Lời đến mức , Tạ thị nào dám gì thêm, chỉ thể ủ rũ đồng ý. Về nhà nhất định răn dạy mấy đứa con, xuất hiện mặt Tần Lưu Tây nàng chướng mắt nữa.
Lúc câu , bà còn liếc Vương thị một cái.
Tần lão tháiái Vương thị: “Con bé đó trông vẻ cá tính, nhưng cũng là chủ kiến. Ai trong chúng cũng chủ nó, cũng bản lĩnh đó. Con là cả, dạy thì cứ dạy, nếu thể... Thôi .”
Vương thị khẽ nhíu mày, : “Mẫu , Tây Nhi là kiểu miệng d.a.o găm tâm đậu hũ, nuôi dạy lớn lên ở Huyền môn, bắt nó tuân theo quy củ của nữ tử khuê các đúng là chút khó xử. ngài cũng , nó là chủ kiến, chừng mực, điều gì nên , điều gì nên. Bởi vì ai coi trọng nhân quả hơn Huyền môn như nó. Con dâu tin tưởng, con đường nó , từ đầu đến cuối đều sẽ là đường ngay lẽ .”
Bà hít một , tiếp: “Nếu , cả nhà chúng thể như bây giờ, mấy hầu hạ, ba bữa lo, sắp tới còn thể sắm sửa thêm sản nghiệp, gầy dựng gia đình từng chút một? Cho nên, con dâu tin nó, cũng xin ngài hãy những điểm của con bé.”
Tần lão thái thái nét mặt đổi, hồi lâu mới : “Ta mệt , các con lui .”
“Vâng ạ.”
Hai Vương thị dậy hành lễ cáo lui.
Ra khỏi cửa, Tạ thị chế nhạo: “Chị dâu cả đúng là bảo vệ nó như con gái ruột của .”
Vương thị thản nhiên đáp: “Ta chỉ một đứa con gái, tự nhiên che chở. Cho nên thím Hai đừng tổn thương tấm lòng gà che chở con của , bằng sợ sẽ quản cái nhà , chi tiêu cũng theo kịp .”
Nàng thèm liếc Tạ thị, đang vẻ mặt như bóp nghẹn họng, mà xoay bỏ .