Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 232: Đại nhân dạy ngươi cách làm quỷ

Cập nhật lúc: 2025-10-23 04:22:56
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khuông Sơn thể nào ngờ , đường đường là Quỷ Vương mà đ.á.n.h cho mặt mũi bầm dập, còn đúng ngày đại hỉ của , mặt đông đảo khách khứa.

Bị đánh!

còn sức đ.á.n.h trả.

Chuyện xảy thế nào ư? Chính là lúc định bỏ mặc Tần Lưu Tây mà thì nàng kéo , đó đối phương tung một chiêu “Thái Sơn áp đỉnh”, đôi tay múa quyền lia lịa. Hắn thậm chí còn kịp phản ứng, nắm đ.ấ.m của đối phương liên tục giáng xuống mặt , quyền nào quyền nấy chắc nịch, hề đ.á.n.h trượt.

Đáng sợ nhất là, khi hồn định phản kháng, đối phương “bốp” một tiếng dán lá bùa lên trán , đó cơ thể như giam cầm, thể động đậy nửa phân.

Khuông Sơn tức đến ch·ết , đặc biệt là khi liếc thấy đám quỷ khách xung quanh vẻ mặt hoảng sợ hả hê xem kịch vui, càng thêm muối mặt.

“Trời ạ, quả nhiên là tiểu sát thần Hồng Liên Nghiệp Hỏa đến đ.á.n.h cũng tàn bạo như . Đường đường Quỷ Vương mà cũng đè đánh, trách đám tiểu quỷ bọn tránh xa.” Con Nhĩ Báo Quỷ (quỷ chuyên hóng hớt) nhai một cây nến trắng, nhai lắc đầu thở dài.

Đám quỷ xung quanh , vội hỏi: “Lời ?”

“Các ngươi ?” Nhĩ Báo Quỷ : “Vị tiểu sát thần là đạo sĩ của một đạo quan, nhưng bản lĩnh lợi hại lắm. Lần nàng đường âm, con quỷ tham lam thèm thuồng xác , sống ch·ết nhào tới, các ngươi đoán xem ?”

“Sao?”

“Thiêu lao đầu lửa chứ ! ‘Xèo’ một tiếng, con quỷ tham lam còn kịp chạm sợi tóc của lửa nghiệp nàng thiêu cho hồn phi phách tán.” Nhĩ Báo Quỷ với vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.

Hít hà!

Chúng quỷ hít một lạnh.

Đáng sợ như ?

“Giờ bên chỗ bọn đều truyền tai cả , nhận mặt bà cô , đừng chọc , gặp là . À đúng , còn chân dung nhỏ của đại nhân đây, mang theo bên thỉnh thoảng xem một cái, để nhắc nhở bản , thể trấn tà.” Nhĩ Báo Quỷ lấy bức chân dung nhỏ cho xem: “Ta còn mấy tấm nữa, các vị quỷ ? Một thỏi vàng giấy hoặc một cây nến đổi là .”

Hắn giơ bức chân dung lên, đúng là mặt của Tần Lưu Tây.

Chúng quỷ: “Ta đổi!”

“Cho một tấm nữa!”

Bùa Trừ Tà Trấn Sát Tần Bất Cầu! Xem cái vẻ tàn nhẫn của vị , chắc chắn còn mạnh hơn cả pháp khí thông thường.

Mà bất kể là Quỷ Vương phương Đông Khuông Sơn mới nhậm chức, tai đều thính, sót chữ nào.

Quỷ Vương phương Đông còn liếc Tần Lưu Tây một cái. Thảo nào lúc tới đây, đám quỷ hai bên đường âm đứa nào đứa nấy sợ nàng như sợ cọp, hóa là vì chuyện .

Khuông Sơn: Hóa tự tìm ch·ết!

Tần Lưu Tây cũng thấy, tiên liếc tên Nhĩ Báo Quỷ đang tranh thủ kiếm chác , hừ một tiếng, ngón tay bấm một cái quyết, dí sát mặt Khuông Sơn: “Ngươi nếm thử mùi vị nghiệp hỏa ? Đảm bảo ngoài giòn trong mềm, thêm chút gia vị càng thơm. Để xem nên thiêu chỗ nào đây.”

“Đại nhân, đại nhân tha mạng! Tiểu nhân mỡ heo che mắt, ác danh... , là uy danh của đại nhân.” Khuông Sơn hoảng sợ : “Ta quanh năm suốt tháng tu luyện quỷ lực trong động phủ, ít khi giao du với chúng quỷ, nên mới sự tồn tại của đại nhân ngài. Là mắt thấy Thái Sơn, đại nhân ngàn vạn đừng trách.”

“Ồ?”

“Thật sự đấy ạ! Ta thề! Ta thật sự chỉ một lòng tu luyện thôi!” Đôi mắt quỷ đỏ rực của Khuông Sơn rơm rớm nước mắt.

Trời đất chứng giám, thật sự chỉ là một tên trạch quỷ lâu năm chỉ tu luyện. Ngoài việc kiếm ăn (hút dương khí) thì chính là tu luyện quỷ lực. Vì ư? Đương nhiên là để đ.á.n.h bại Chu Nhạc mà lên ngôi ! Có cái tham vọng đó nên mới động lực. Cho nên ngày đêm tu luyện, chính là vì Quỷ Vương.

Bây giờ lên , một vị sát thần từ dương gian đến đ.á.n.h cho một trận.

Thà Chu Nhạc nuốt chửng còn hơn, cũng đến nỗi mất hết cả mặt mũi lẫn thể diện như bây giờ.

“Vậy hỏi một chút tình hình của Chu Nhạc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-232-dai-nhan-day-nguoi-cach-lam-quy.html.]

“Đại nhân gì, đều sẽ hết những gì . Hay là... đại nhân dời bước phòng trong?” Khuông Sơn với khuôn mặt sưng vù như đầu heo, trông t.h.ả.m hại vô cùng.

Tần Lưu Tây xoa xoa cổ tay: “Ngươi mà miễn cưỡng thì thật cũng thể sưu hồn đấy.”

Khuông Sơn , hồn vía như bay mất, thê lương : “Đại nhân, nửa điểm miễn cưỡng, xin cứ để hồn phi phách tán, tan thành tro bụi.”

“Được .” Tần Lưu Tây dậy, về phía .

Quỷ Vương phương Đông ho khan, liếc Khuông Sơn một cái: “Còn mau theo kịp? Sớm cần gì thế? Mới lên ngôi vênh váo như thể là nhất thiên hạ. Mấy Quỷ Vương bọn còn dám càn mặt đại nhân, ngươi thì , triệu cũng thèm tới, đúng là trời cao đất dày, cứ để đại nhân dạy ngươi cách quỷ. Sao nào, ngươi là quỷ già ngàn năm thì ngươi giỏi lắm ? Ta đây còn là quỷ già ba ngàn năm đây !”

“Đại ca, gọi ngài là đại ca ạ! Ngài thể chỉ điểm cho tiểu một hai ? Đồ đạc trong động phủ ngài cứ tùy tiện lấy . Ta chỉ là đồ nhà quê, nhất thời đắc chí nên mới vênh váo, thật sự coi các ngài gì. Còn vị nữa, ngài ơn giúp vài câu .” Khuông Sơn túm lấy tay áo : “Ta thật sự chỉ là một con quỷ già ngàn năm chỉ tu luyện, rành cách đối nhân xử thế. Ta tuy cách ứng biến, nhưng nội tâm cũng là chính trực.”

“Xì!” Quỷ Vương phương Đông : “Đừng khoe mẽ ở đây. Còn nhiều thứ ngươi học lắm. Làm Quỷ Vương dễ dàng như ? Tưởng bá chủ một phương là thành vua chắc? ! Trên bá chủ còn bá chủ nữa. Đừng ngươi, ngay cả đây, lẽ cũng sẽ giống như Chu Nhạc, cứ thế mà biến mất thôi.”

Sắc mặt Khuông Sơn biến đổi mấy .

Quỷ Vương phương Đông liếc sắc mặt , thấy ánh mắt tuy kinh ngạc nhưng hề né tránh, e là chuyện Chu Nhạc biến mất thật sự liên quan đến .

Thế thì gay go , Chu Nhạc sợ là thật sự tên Hủy La nuốt chửng mất .

Khuông Sơn buồn bực vô cùng, đến tiệc cưới cũng chẳng màng tới, đích bưng rượu đến mặt Tần Lưu Tây và Quỷ Vương phương Đông, đó nép sang một bên như một tên sai vặt.

Một tên sai vặt cao lớn thô kệch, mặt mũi bầm dập, trông đến là đáng thương.

Tần Lưu Tây đụng đến rượu, thẳng vấn đề: “Lần cuối cùng ngươi thấy Chu Nhạc là khi nào?”

Khuông Sơn sững sờ một chút, bấm ngón tay tính toán: “Để xem nào... Lần cuối cùng... là lúc Quỷ môn quan mở rộng. Ta xuất quan kiếm ăn thì gặp .”

Quỷ môn quan mở rộng, đúng là ngày con ác quỷ trốn thoát.

“Hắn biểu hiện gì khác thường ?”

Khuông Sơn lắc đầu. Có gì khác thường chứ? Ngày đó là tiết Trung Nguyên, là đêm hội của cô hồn dã quỷ, Chu Nhạc chẳng cũng giống như năm, chờ nhận đồ hiếu kính .

“Nghĩ kỹ xem.” Quỷ Vương phương Đông quát.

Khuông Sơn run lên: “Thật sự gì khác thường ạ.” Hắn suy nghĩ một lát thêm: “À, điều, ngày 27 tháng 7, hôm đó trăng máu, đang tảng đá ở động phủ hút nguyệt hoa thì thấy Chu Nhạc vội vàng lướt qua bên ngoài động phủ của , về phía đỉnh núi.”

Thư Sách

“Ngươi đuổi theo xem thử ?” Quỷ Vương phương Đông hỏi.

Khuông Sơn chút ngượng ngùng: “Ta tuy tu luyện chăm chỉ, nhưng vẫn đ.á.n.h Chu Nhạc, nào dám theo ? Hơn nữa, hôm đó trăng máu, nguyệt hoa tinh thuần, đối với việc tu luyện của vô cùng hữu ích, thể vì mà bỏ lỡ tu luyện ? Không đáng, đúng ?”

Cho nên đừng hỏi nữa, hỏi thì câu trả lời vẫn là là một kẻ cuồng tu luyện quỷ lực, ai thể ngăn cản tu luyện.

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...