Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 238: Nếu nghịch đồ biết cầu tiến

Cập nhật lúc: 2025-10-23 05:37:47
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày 9 tháng 9, Tết Trùng Dương, trời trong gió nhẹ, vạn dặm mây.

Năm nay, đến Thanh Bình Quan leo núi cầu thọ đông hơn hẳn năm. Bởi vì trong quan sớm dán cáo thị thông báo cho tín đồ, tượng vàng Tổ sư gia mới sẽ khai quang hôm nay. Đến lúc đó, đại lễ lập đàn cầu khấn, trong quan sẽ tặng t.h.u.ố.c và cháo thuốc, đều là những thứ giúp phòng lạnh, kiện thể.

Ngoài , đạo quan còn chuẩn một ít túi t.h.u.ố.c giúp cường kiện thể. Chỉ cần công đức thêm hai văn tiền dầu đèn là thể thỉnh về cho già đeo, cũng coi như kế thừa tập tục kính lão ngày Tết Trùng Dương.

Vì thế, trời mới hửng sáng, tín đồ bắt đầu leo núi. Thứ nhất là để leo núi cầu nguyện, dù cửu cửu trùng dương ( 9 lặp ), khởi đầu mới, việc leo núi là nên mỗi năm.

Thứ hai là, Thanh Bình Quan đại sự trọng đại , tham quan xong, uống một chén thuốc, cháo thuốc, cầu một ý lành xua tan bệnh tật, cũng .

Hướng lên đại điện Thanh Bình Quan hai con đường: một là đường bằng phẳng cho xe ngựa đến cổng núi, con đường còn là bậc thang đá xanh xây từ chân núi lên thẳng sân nhỏ chính điện.

Mà những bậc thang đá xanh là do trong quan tự bỏ tiền tu sửa nhiều năm, xây dựng rộng rãi, bằng phẳng, đủ cho bốn song song. Hai bên bậc thang còn lan can bằng gỗ chắc chắn, để mệt thể vịn nghỉ tạm.

Con đường bậc thang còn gọi là đường Đăng Tiên (lên tiên).

ư? Bởi vì đá xanh là loại đá xanh thông thường, mỗi phiến đá đều khắc phù văn Đạo gia bằng chu sa. Đi đó tương đương với việc phù văn tẩy rửa, đắc đạo hỏi tiên.

Cho nên tuy đường cho xe ngựa, nhưng ít vẫn tình nguyện con đường Đăng Tiên . Người phàm mà, ai chẳng mong khỏe mạnh trường thọ, cho dù chỉ là mánh lới quảng cáo, họ cũng nguyện tin theo.

Nửa đường Đăng Tiên xây một đài ngắm cảnh. Bởi vì phong cảnh khu vực cực , đúng dịp Trùng Dương leo núi, nên ít văn nhân từ sáng sớm tụ tập ở đài ngắm cảnh thưởng thu. Hứng lên thì ngâm thơ đối câu, cao giọng vịnh cảnh, khiến một dân thường vô cùng ngưỡng mộ và ao ước.

Mọi nghề đều thấp kém, chỉ sách là cao quý. Người sách luôn khiến khác kính nể vài phần.

Dưới chân núi vô cùng náo nhiệt, hàng quán bán đồ ăn vặt, nhang đèn, thổ sản núi rừng san sát khắp nơi. Mà trong quan cũng náo nhiệt kém.

Việc tượng vàng, khai quang cho Tổ sư gia là đại sự, đúng Tết Trùng Dương leo núi. Thanh Bình Quan từ nửa đêm sáng đèn, sớm bắc nồi nấu t.h.u.ố.c và cháo thuốc. Ngay cả khí cũng thoang thoảng mùi t.h.u.ố.c bắc, khiến cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Đây đều là phương t.h.u.ố.c do Tần Lưu Tây kê, d.ư.ợ.c liệu sử dụng đều tác dụng trừ hàn, giảm khô hanh, bệnh bệnh đều thể dùng .

Nhà bếp các bà đầu bếp việc nhiều năm và một tín đồ nhiệt tình giúp đỡ. Các cửa điện và sân viện còn , các đạo sĩ trong quan đều sớm cầm chổi quét dọn sạch sẽ.

Xích Nguyên lão đạo cảnh tượng bận rộn trong quan, vuốt râu vô cùng hài lòng, ánh mắt tràn đầy vui mừng.

Đã bao nhiêu năm , Thanh Bình Quan náo nhiệt như thế là từ khi Huyền môn suy tàn. Mở cửa trở mười năm, đây cũng là đầu tiên cảnh náo nhiệt và đại sự trọng đại như .

Sau sẽ càng náo nhiệt hơn nữa.

Nếu con nghịch đồ nào đó cầu tiến một chút.

Xích Nguyên lão đạo liếc kẻ nào đó đang ngáp dài, uể oải , râu giật đứt một sợi. Ông nén giận: “Hôm nay dù cũng là đại sự tượng vàng Tổ sư gia, con thể nghiêm túc một chút ? Con gì cũng là thiếu quan chủ của Thanh Bình Quan đấy.”

Mí mắt Tần Lưu Tây giật giật, hỏi: “Thiếu quan chủ gì cơ?”

“Con chứ ai.” Xích Nguyên lão đạo chỉ nàng: “Con là đại tử của vi sư, tương lai vi sư phi thăng, Thanh Bình Quan giao cho con thì giao cho ai? Vi sư quyết định, nhân dịp đại lễ hôm nay, sẽ tuyên bố với các tín đồ. Con, đạo hiệu Bất Cầu, là đại tử của vi sư, cũng là thiếu quan chủ của Thanh Bình Quan.”

Ông tới, đặt tay lên vai nàng, giọng phần nặng nề: “Đồ nhi, gánh nặng đường xa, con cố gắng lên đấy.”

Tần Lưu Tây nhẹ nhàng gạt tay ông , nở một nụ tắt ngấm: “Ngài mơ!” Nàng chỉ đạo quan: “Ngài xem xem, cái đạo quan bé tí cần gì thiếu quan chủ? Nhìn một cái là thấy hết . Ngài còn vẽ cho con cái bánh lớn như ? Sao nào, bánh vẽ thêm chút nhân thịt mà bắt gặm chay ?”

“Thanh Bình Quan đây cũng từng tín đồ vô , hương khói thịnh vượng. Con nhập môn hạ của vi sư, tự nhiên gánh vác trọng trách khôi phục vinh quang ngày xưa của nó. Được , cứ quyết định vui vẻ như , chấp nhận cãi . Vi sư xem chính điện thế nào, con mau là phẳng đạo bào qua đó, đừng để lỡ giờ lành.” Xích Nguyên lão đạo xong câu đó, sợ Tần Lưu Tây nổi khùng bỏ ngay tại trận, liền vội vàng chuồn mất.

Tần Lưu Tây nhạt hai tiếng, lắc đầu thở dài.

Ông già thật là...

“Bất Cầu.”

Tần Lưu Tây định về phòng thì tiếng gọi. Nàng đầu , thấy Ngọc Trường Không vận một bộ trường bào màu trắng ánh trăng, tóc dùng trâm ngọc xanh búi cao, tựa như ngọc bước tới.

Nàng chắp tay hành lễ với Ngọc Trường Không: “Thường ngày chỉ thấy mặc đồ đen, ngờ màu trắng ánh trăng càng tôn lên vẻ của , thật giống như ngọc .”

Trường bào màu xanh nhạt, tay áo, cổ áo, vạt áo đều thêu hoa văn mây lành, bên hông thắt đai lưng màu bạc, treo một miếng ngọc bội dương chi bạch ngọc, vô cùng quý phái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-238-neu-nghich-do-biet-cau-tien.html.]

Ngọc Trường Không cũng chắp tay đáp lễ , : “Hôm nay tham dự đại lễ, tự nhiên ăn mặc trang trọng một chút.”

“Huynh đến sớm , còn một lúc nữa mới đến giờ lễ mà.” Tần Lưu Tây : “Đã dùng bữa sáng ? Để bảo đạo đồng mang cho ít cháo thuốc, bánh bao nhé?”

Ngọc Trường Không : “Ta đến sớm một chút, cũng thêm chút dầu đèn đèn trường minh của cha , thắp nén hương.”

“Cũng , hôm nay là Tết Trùng Dương mà.” Tần Lưu Tây : “Vậy cứ tự nhiên nhé? Ta còn đạo bào, bằng sư phụ lải nhải bên tai bất kính với Tổ sư gia.”

“Được.” Ngọc Trường Không mỉm gật đầu.

Tần Lưu Tây lúc mới chắp tay lưng phòng.

Ngọc Trường Không cũng xoay , về phía chính điện. Vừa điện, y liền thấy Xích Nguyên đạo trưởng, vội vàng tiến lên chắp tay hành lễ: “Xích Nguyên quan chủ.”

Xích Nguyên lão đạo tủm tỉm đáp lễ . Khi thấy y, trong mắt ông lóe lên tia kinh ngạc biến mất, : “Nếu đoán sai, đây chắc là Ngọc công tử.”

“Không giấu pháp nhãn của ngài.”

Nụ của Xích Nguyên lão đạo càng tươi hơn: “Ngài quyên tặng tượng vàng Tổ sư gia mới khiến trong quan hôm nay đại sự trọng đại . Tổ sư gia chắc chắn sẽ phù hộ lão đạo mở mắt nhận . Ngọc công tử ít ngày nữa là xa ?”

Ngọc Trường Không sững sờ một chút, : “Trưởng bối trong nhà đổ bệnh, dự định ngày mai trở về tộc để tròn chữ hiếu.”

Xích Nguyên lão đạo gật đầu: “Nếu như , công tử đường thủy sẽ thuận lợi hơn một chút.”

Ánh mắt Ngọc Trường Không sâu hơn, thu thần sắc, chắp tay : “Đa tạ quan chủ chỉ điểm.”

Xích Nguyên lão đạo , lấy ít dầu đèn đưa cho y: “Con thêm dầu đèn trường minh của cha .”

Ngọc Trường Không hai tay nhận lấy, gật đầu hành lễ. Y định , Xích Nguyên lão đạo thêm một câu.

“Trong mắt công tử ánh sáng, liệu đạt điều trong lòng mong ?”

Ngọc Trường Không nghiêm mặt .

“Nhân quả đều báo ứng. Công tử là tín đồ của Thanh Bình Quan , nên nhớ kỹ lời mới .” Xích Nguyên lão đạo ngẩng đầu pho tượng cũ của Tổ sư gia, : “Thiên Đạo vô , thường dữ thiện nhân.” (Đạo trời thiên vị ai, thường giúp đỡ lương thiện.)

“Vâng.” Ngọc Trường Không cúi thật sâu vái một cái.

Xích Nguyên lão đạo phất phất tay, y xoay về phía đèn trường minh thêm dầu, khêu sáng bấc đèn, dời mắt .

Ánh sáng nếu đến thì sẽ quang minh, nếu đến thì là vô minh.

Thư Sách

Ngọc Trường Không nhà họ Ngọc, là giữa ranh giới chính tà.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...