Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 241: Đạo quan đen tối, thấy ch·ết không cứu

Cập nhật lúc: 2025-10-24 05:48:04
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây cũng thật sự lừa Mộc Tích. Trong mười lá bùa bình an, bảy lá là loại thường, ba lá là bùa hộ mệnh, đều thể chống đỡ một sát khí. Ngoài , nàng còn tặng thêm cho một miếng mộc bài khắc phù văn.

Ánh mắt Mộc Tích lóe lên, trịnh trọng cất ba lá bùa hộ mệnh hộp giấu trong lòng ngực, hỏi: “Vậy bảy lá còn tác dụng ? Sao ngươi vẽ hết thành bùa hộ mệnh luôn ? Tiền dầu đèn đủ thì thêm.”

“Mấy lá cũng linh tính, mang theo bên , chỉ cần dính nước thì cũng bách tà bất xâm.” Tần Lưu Tây : “Còn về bùa chú thể chống sát khí, tiểu thế tử , cho ngài , vẽ bùa cũng là dùng tu vi công đức của bản chuyển hóa thành linh khí. Chỉ một ngàn lượng bạc mà cho ngài ba lá, là vì hôm nay tâm trạng thôi. Chứ thì, ngài cho một ngàn lượng cũng chắc cầu một lá .”

Mộc Tích chớp chớp mắt.

Hộ vệ cứng lưỡi, nuốt nước bọt.

“Vậy cái là gì?” Mộc Tích cầm miếng mộc bài nhỏ khắc phù văn treo bằng sợi tơ hồng lên.

Tần Lưu Tây : “Đây là mộc bài từ gỗ sét đánh, khắc phù văn trừ tà. Vừa lúc lễ cũng đặt chân tượng Tổ sư gia để khai quang theo. Tuy tinh xảo bằng đồ ngài, nhưng công dụng thì chắc thua kém. Bát tự của ngài nhẹ, dễ âm thể quấy nhiễu, cho nên nhà mới cầu cho ngài đầy pháp khí để bảo vệ, đúng ?”

Mộc Tích sững sờ, định buột miệng bát tự của , nhưng hộ vệ tiến lên một bước: “Thế tử, mau cảm tạ Bất Cầu đại sư .”

Tần Lưu Tây như liếc tên hộ vệ, nhưng cũng để tâm, chỉ chỉ miếng mộc bài: “Không chê thì cứ đeo nó , sẽ để ngài mấy thứ cô hồn dã quỷ linh tinh nhập .”

Mộc Tích giật , vội đeo sợi dây miếng mộc bài lên cổ, áp sát da thịt.

“Ta tin ngươi.” Hắn toe toét như ch.ó con.

Tần Lưu Tây: “Ngài mệnh đấy.” Vì gặp .

Mộc Tích tưởng nàng về phận của , đắc ý : “Đó là đương nhiên. Sau ngươi đến Thịnh Kinh, bao ăn bao ở, đều tính .”

Tần Lưu Tây thèm để ý.

Một trận ồn ào từ phía thiên điện vọng tới. Tần Lưu Tây nhíu mày, với Mộc Tích: “Ngài cứ tự nhiên.”

Nàng về phía tiếng ồn. Còn đến gần thấy tiếng kêu la đau đớn, tiếng c.h.ử.i bới gay gắt, xen lẫn tiếng lành đầy cẩn trọng của Thanh Viễn.

Đến gần, nàng thấy mấy ăn mặc như văn nhân học sĩ đang lớn tiếng tố cáo điều gì đó, đất còn một đang lăn lộn kêu la.

“Xảy chuyện gì ?” Tần Lưu Tây hỏi một câu, về phía đất, ánh mắt sâu hơn, thoáng qua một tia tàn nhẫn.

Thanh Viễn lau mồ hôi trán, : “Sư đến đúng lúc quá, mau chữa trị vết thương cho vị thí chủ . Nghe là lúc dạo chơi ở hậu sơn ngã trật tay.”

“Chính là ngã ở chỗ các lúc dạo chơi! Đường của là đại tài tử nổi tiếng của Ninh Châu phủ chúng , kỳ thi Hương sang năm chắc chắn sẽ đỗ tiến sĩ. Bây giờ ở chỗ các ngã trật tay , lỡ như tham gia thi Hương , các đền nổi tiền đồ ?” Một văn nhân the thé .

Tần Lưu Tây hỏi: “Lúc dạo chơi tự cẩn thận ngã, cũng đổ lên đầu chúng ?”

“Hậu sơn của đạo quan chẳng lẽ là đất của các ? Các dọn dẹp cho tử tế, ngã, lẽ nào tính lên đầu các ?” Gã văn nhân lạnh: “Hôm nay các chữa khỏi tay cho đường , thì ngòi bút của sĩ tử thiên hạ chúng đây, đành giúp các ‘lan truyền’ danh tiếng của cái đạo quan một chút .”

Tên chắc là sách đến lú lẫn ?

Tần Lưu Tây tức đến bật : “Vị học sĩ , ngài chắc họ Lại (đồng âm với ‘ quả’, ‘ăn vạ’) đấy chứ?”

Người nọ sững sờ: “Ta họ Lại thì ?”

“Lại , đừng nữa, vẫn là mau đưa đường chữa thương thì hơn.” Một văn nhân khác kéo tay gã học sĩ đang la lối.

Thật sự họ Lại ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-241-dao-quan-den-toi-thay-chet-khong-cuu.html.]

Tần Lưu Tây về phía vị văn nhân , nhướng mày. Ồ, quen. Chính là gã học sĩ ở hiệu sách nàng chỉ điểm, tránh một kiếp nạn. Sao chơi chung với đám ?

Niên tú tài cũng nhận Tần Lưu Tây, đối với nàng vô cùng kính sợ. Dù gặp ở hiệu sách, nàng Đỗ tú tài gặp chuyện , quả nhiên hai ngày , Đỗ tú tài liền dính vụ bê bối chơi gái đến ch·ết tống giam. Đêm đó vốn dĩ cũng định , nhưng nghĩ lời Tần Lưu Tây , trong lòng thấy lấn cấn nên nữa, nhờ mới tránh một kiếp.

Cho nên dạo đều từ chối hết các buổi tiệc thơ, tiệc gọi là, một lòng ôn luyện sách vở. Hôm nay là Tết Trùng Dương, thật sự từ chối , hơn nữa văn chương chút bế tắc, nên mới nhận lời mời của bạn đồng môn ngoài cùng leo núi thưởng thu, ngờ gặp chuyện như .

Lại còn gặp cả Tần Lưu Tây. Hóa nàng là đạo sĩ của Thanh Bình Quan, thảo nào hôm đó như .

Tần Lưu Tây chỉ Niên tú tài : “Ngươi , học vấn thì , nhưng mắt bạn bè thì chẳng cả. Toàn hạng .”

“Ngươi cái gì?” Lại tú tài hất tay Niên tú tài , lập tức giận dữ.

Tần Lưu Tây liếc đầy khinh miệt: “Nói ngươi đấy. Thật tài văn chương của ngươi bằng bọn họ, cũng bằng vị đang thương . Có thời gian ở đây cãi cọ với , chẳng lẽ kéo dài việc chữa trị cho , để tàn phế tay, thi đỗ ?”

“Ngươi cái đồ thầy bói rởm bậy!”

“Ngươi , gáy thấy má (ý chỉ phản phúc), môi mỏng lưỡi nhọn, mặt một kiểu lưng một kiểu, xảo trá giỏi biện luận, lòng hiểm độc. Kết giao với ngươi, lúc đắc thời cẩn thận ngươi đ.â.m lưng. Mắt ngươi lờ đờ, ánh né tránh, chứng tỏ ngươi chột , trong ngoài bất nhất. Còn huyệt thái dương của ngươi lõm , chứng tỏ ngươi tình cảm lăng nhăng, núi trông núi nọ, giỏi tài ăn lừa gạt, đám con gái chắc ngươi dỗ ngon dỗ ngọt cho xoay như chong chóng nhỉ.” Tần Lưu Tây liếc .

Có một học sĩ khác sắc mặt biến đổi. Tên Lại tú tài còn đang định kết với .

Lại tú tài vạch trần đến đỏ bừng mặt, chỉ Tần Lưu Tây c.h.ử.i ầm lên: “Ngươi, ngươi cái đồ thầy bói rởm! Ngươi hươu vượn! Ta đường đường là sách, há để một kẻ thầy bói quèn như ngươi bôi nhọ!”

“Ta bôi nhọ ngươi? Ngươi xem ngươi lâu như , thấy sắp đau ch·ết đến nơi ?” Tần Lưu Tây chỉ gã học sĩ họ Đường .

Đường tú tài mặt mày trắng bệch, dựa lòng Niên tú tài, yếu ớt kêu cứu mạng. Mà ống tay áo của m.á.u tươi nhuộm đỏ.

Thanh Viễn liền : “Bất Cầu sư , chữa thương , dù cũng là thương ở hậu sơn của chúng .”

“Là tự tìm ch·ết, cứu. Ngươi lẽ nào ?” Tần Lưu Tây hừ một tiếng.

Tự tìm ch·ết gì cơ?

Thư Sách

Mọi mà ngớ , đám đông vây xem càng chỉ chỉ trỏ trỏ. Đường tú tài càng tỏ vẻ thể tin nổi.

Niên tú tài thì một tầng ý tứ khác, cứng . Hắn cũng thật xui xẻo. Đây là đang đường ngầm chuyện gì tổn hại âm đức đó chứ?

Chỉ Lại tú tài, tóm lời của Tần Lưu Tây, cảm thấy nắm điểm yếu, lớn tiếng : “Hay cho ngươi! Đường đường là xuất gia, thấy ch·ết cứu! Các còn bái lạy cái đạo quan như , còn cầu xin thần linh như gì? Thấy ch·ết cứu, cầu đến tác dụng gì? Cái đạo quan của các mới là nơi lòng hiểm độc, là đạo quan đen tối! Mọi ngàn

vạn đừng tin, đều là lừa gạt cả thôi!”

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...