Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 242: Đánh ngươi cũng phải chọn ngày à?
Cập nhật lúc: 2025-10-24 05:48:05
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cái gì? Thanh Bình Quan là hắc đạo quan ?!
Tần Lưu Tây xắn tay áo, đ.á.n.h .
Nàng cực cực khổ khổ kiếm tiền sửa sang, đường, xây đạo quan, vất vả lắm mới chút khởi sắc, tên lòng đen tối dám Thanh Bình Quan là đạo quan đen tối?
Thanh Viễn vội vàng túm nàng . Không thể đánh! Đánh một cái là cái tiếng tu hành đ.á.n.h sẽ lan truyền khắp Đại Phong mất. Đến lúc đó Thanh Bình Quan đúng là nổi danh thật, nhưng bọn họ cái kiểu danh tiếng , chút nào!
Thanh Viễn khuyên nhủ: “Hắn đường quên súc miệng nên miệng mới thối thế thôi, ngài thể động thủ , lỡ đ.á.n.h đau tay ngài thì ?”
Tần Lưu Tây còn kịp gì.
Phía vang lên một giọng kiêu ngạo: “Viên Mãnh, vả miệng cho tiểu gia! Tiểu gia rụng hai cái răng.”
“Vâng.”
Mọi chỉ thấy hoa mắt.
Có lao tới, túm cổ áo Lại tú tài, “Bốp bốp” hai cái tát tai vang dội giáng xuống. Tiếng tát tai chói lói khiến ai nấy đều cảm thấy quai hàm đau ê ẩm theo.
Lại tú tài đ.á.n.h cho hoa mắt chóng mặt, mặt mày ngơ ngác, miệng tanh lòm vị máu, cái gì đó lạo xạo bên trong. Hắn nghiêng đầu nhổ một bãi.
Hai cái răng lẫn trong bọt m.á.u rơi mắt .
Không nhiều ít, đúng hai cái.
Oa!
Mọi ồ lên, sợ hãi vị công tử bột quý tộc rõ ràng là con nhà ăn chơi trác táng , bất giác lùi hai bước.
Đám Niên tú tài càng kinh hãi. Tiểu sát tinh ở ? Sao đ.á.n.h là đ.á.n.h ngay ?
“Ngươi... ngươi đ.á.n.h ...” Lại tú tài một bên mặt sưng vù chỉ Mộc Tích.
“Còn dám chỉ tiểu gia nữa, chặt ngón tay ngươi xuống cho ch.ó ăn đấy.” Mộc Tích kiêu ngạo : “Đánh ngươi thì đ.á.n.h ngươi thôi, còn chọn ngày ?”
Hắn mang danh nhất công tử ăn chơi trác táng là giả chắc?
Lại tú tài lập tức rụt tay về. Hắn cũng là kẻ , kẻ mắt là thật.
Mộc Tích hừ một tiếng: “Hết vênh váo ? Thử kêu ‘ hắc đạo quan ’ một tiếng nữa xem nào? Tiểu gia còn cầu bùa bình an ở đây, ngươi là đạo quan đen tối, chẳng là tiểu gia lừa ? Thế thì tiểu gia mất mặt lắm!”
Mọi : Logic là ? Không vì ngươi ngang ngược, đ.á.n.h là đ.á.n.h ?
“Chỉ là một tên tú tài quèn như ngươi mà cũng dám ăn hàm hồ, đòi dùng ngòi bút của sĩ tử thiên hạ để lên án Thanh Bình Quan ? là lượng sức .” Mộc Tích khinh bỉ: “Tiểu gia từng thấy ai kiêu ngạo hơn cả tiểu gia.”
Trừ cái tên Tần Lưu Tây , đúng là còn kiêu ngạo hơn cả .
“Ngươi... Thanh Bình Quan thấy ch·ết cứu, lẽ nào lý?”
“Không cứu thì cứu, dựa mà bắt cứu? Ai xuất gia thì nhất định cứu ? Ngươi xuất gia từ bi bác ái thì nhầm chỗ ! Đỉnh núi bên cạnh là chùa Vô Tướng ? Qua bên đó mà nhờ nhà sư từ bi . Đây là đạo quan Huyền môn.” Mộc Tích chỉ sang đỉnh núi bên cạnh.
Mắt Tần Lưu Tây lộ vẻ vui mừng. Miếng mộc bài tặng hề uổng phí.
“ thương ở chỗ các , nếu thể chữa trị, chữa?” Có một học sinh lắp bắp : “Phải lý do chứ?”
“Các ngươi tự cẩn thận, đổ lên đầu đạo quan? Còn về việc chữa...” Mộc Tích liếc Tần Lưu Tây: Tại ?
“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn. Bất Cầu, con chữa thương cho .” Xích Nguyên lão đạo và Ngọc Trường Không tới. Nhìn thấy cảnh tượng mặt, ông mỉm phân phó.
Tần Lưu Tây tỏ vẻ tình nguyện lắm.
“Nhân quả báo ứng đều do trời định. Người thương ở hậu sơn, con chữa thương cho cũng sai.” Xích Nguyên thêm.
Tần Lưu Tây bĩu môi, lúc mới đến mặt Đường tú tài , dùng sức x.é to.ạc ống tay áo vốn cắt rách và thấm đẫm m.á.u của . Vừa , cánh tay của ngã thế nào mà rạch một vết sâu hoắm thấy cả xương, miệng vết thương trông đáng sợ.
Tần Lưu Tây chằm chằm luồng hắc khí bám vết thương đó, lạnh hai tiếng.
Ngọc Trường Không cũng thấy, bất giác nhíu mày, sang Xích Nguyên lão đạo bên cạnh: “Quan chủ, ...”
Xích Nguyên lão đạo thản nhiên : “Nhân quả báo ứng, tự gieo nhân thì gặt quả thôi. Công tử, thấu nhưng toẹt .”
Ngọc Trường Không im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-242-danh-nguoi-cung-phai-chon-ngay-a.html.]
Tần Lưu Tây bấm một cái pháp quyết, đ.á.n.h tan luồng sát khí bám vết thương, : “Ngươi chữa thì chữa cho . , tay của ngươi coi như bỏ . Thanh Viễn, bảo lấy hộp t.h.u.ố.c nhỏ của tới đây.”
“Vâng ạ.”
Mấy gã văn nhân Tần Lưu Tây xong, kinh hãi thất sắc, hỏi: “Vị đạo trưởng , lời là ý gì? Đường sang năm còn thi, tay dùng nữa? Ngài thể chữa khỏi ?”
“Ta thể chữa khỏi , nhưng còn , nữa.” Tần Lưu Tây lạnh lùng : “Có kẻ tay dùng , thì sẽ thể thi, thể đỗ tiến sĩ .”
Nàng thẳng mắt Đường tú tài: “Nguyên nhân trong đó, chính ngươi những gì, cần , ngươi tự rõ.”
Đồng tử Đường tú tài co rút , sắc mặt trắng bệch còn giọt máu, ánh mắt bất giác né tránh.
Niên tú tài đang đỡ phía cảm nhận cơ thể run lên, trong lòng ảo não thôi. Hắn đúng là xui xẻo mà.
Còn mấy gã học sinh thì cũng chút thần sắc bất định, lưng dưng thấy lạnh gáy, nuốt nước bọt. Cái đạo quan ... chút quỷ dị.
Thanh Viễn đích mang hộp t.h.u.ố.c tới, một tiểu đạo đồng nhanh nhẹn bưng thêm một chậu nước và một chiếc khăn bông sạch.
Đồ vật đặt trong tầm tay Tần Lưu Tây. Nàng trực tiếp xé rách mảnh vải còn sót tay áo Đường tú tài, để lộ bộ cánh tay. Trước tiên nàng dùng nước sạch rửa vết thương, đó mở hộp thuốc, lấy một ít t.h.u.ố.c Kim Sang rắc lên , : “Coi như ngươi gặp may.”
Nếu là Tề Khiên ở đây, chắc chắn sẽ nỡ dùng thứ t.h.u.ố.c Kim Sang .
Vừa rắc thuốc, m.á.u lập tức ngừng chảy. Hộ vệ bên cạnh Mộc Tích thấy, trừng mắt lọ t.h.u.ố.c trong tay Tần Lưu Tây, hai mắt sáng rực, vội túm lấy tay chủ nhân nhà . Thuốc ! Phải ! Mua nó!
Là hộ vệ, thường xuyên thương, loại t.h.u.ố.c Kim Sang cầm m.á.u cực nhanh trong mắt họ chẳng khác nào t.h.u.ố.c cứu mạng.
Tần Lưu Tây suy nghĩ của tên hộ vệ, nàng lấy kim cong và chỉ tơ tằm trắng sạch xỏ , đó chuẩn bắt đầu khâu vết thương.
“Khâu... khâu ?” Đường tú tài sợ đến trợn trắng mắt.
“Không khâu cũng thôi. Cứ để nó thối rữa , ngươi tự về tìm đại phu băng bó .” Tần Lưu Tây vờ như cất kim chỉ hộp thuốc. Làm như nàng cứu lắm bằng.
Đường tú tài thấy chữ "thối rữa", run lên, vội : “Khâu... khâu ạ.”
Tần Lưu Tây tình nguyện hừ một tiếng: “Ráng chịu .”
Tên đáng dùng t.h.u.ố.c tê, khâu sống.
Một mũi kim xuyên qua da thịt nơi miệng vết thương, Đường tú tài “Ngao” lên một tiếng đau đớn, mồ hôi túa ướt đẫm trán.
Thư Sách
Tần Lưu Tây nhét chiếc khăn bông miệng để chặn tiếng kêu: “Ồn ch·ết! Dọa run tay, khâu lệch đừng trách.”
Quá thô bạo!
Mọi sợ hãi nàng.
Tần Lưu Tây lúc mới tiếp tục khâu. Cách khâu của nàng giống như khâu vá quần áo thông thường, mà là khâu hai lớp, trong ngoài, như thể giúp miệng vết thương dễ khép hơn.
Động tác khâu của nàng nhanh mà định, mặc kệ bộ dạng đau đến ch·ết sống của Đường tú tài, cũng màng đến vẻ mặt tái nhợt của những vây xem.
Chỉ đám hộ vệ bên cạnh Mộc Tích, ai nấy mắt đều sáng lên. Vết thương sâu hoắm thấy cả xương họ cũng thấy. Bây giờ khâu như , xem còn dễ lành hơn là chỉ đắp thuốc. Hơn nữa, đường khâu của nàng cũng thật , cho dù để sẹo chắc cũng rõ lắm.
Chỉ là dùng t.h.u.ố.c tê, thôi cũng thấy đau đến lạnh cả .
Hình như... nàng còn cố ý dùng nữa. Thật đáng sợ! Quả nhiên là một chủ nhân thể đắc tội.