Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 247: Tiểu đạo sĩ này ngông cuồng quá

Cập nhật lúc: 2025-10-24 06:54:44
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Tần Lưu Tây về phía tới. Một lão giả tóc râu đều hoa râm, ăn mặc như lão gia nhà giàu, mà vận một bộ trường bào Đạo gia màu xanh đen, trông vài phần tiên phong đạo cốt.

Tai ông to mà dày, gò má đầy đặn, quyền lực cao, cằm tròn trịa, trán quý cốt. Người đây chắc hẳn là nhân vật hô mưa gọi gió quan trường. Họ Vương, Thanh Châu, chẳng lẽ là Vương tướng về hưu mấy năm ?

Nghe vị lúc về hưu còn đến bảy mươi, cũng dâng tấu ba xin nghỉ mới phê chuẩn. Lúc ông tại vị cũng thể gọi là hiền tướng, học trò vô . Dù về hưu, Thánh Thượng vẫn thường nhắc tới, ngày lễ Tết cũng ban thưởng, thể lòng vua.

Tần Lưu Tây đối mắt với ông , thầm nghĩ: Người đến Tể tướng quả nhiên đều khôn khéo, lúc nào nên buông bỏ, ngược thành cho hậu thế, lòng vua.

Chỉ vì đang bệnh mà tinh thần ông vẻ kém, sắc mặt xanh xao, môi thâm. Hơn nữa, giống như lời quan chủ Thanh Lam , sạch sẽ, cũng sát khí.

Tần Lưu Tây nóng lòng thử.

“Quan chủ.” Vương công gã sai vặt đỡ gần, chắp tay thi lễ: “Lại phiền ngài .”

“Vương công đừng khách khí.” Quan chủ Thanh Lam đáp lễ , chỉ Tần Lưu Tây : “Đây là một sư điệt của , tử trướng Thanh Bình Quan ở Li Thành, Ninh Châu. Cô kinh nghiệm về y thuật và các chứng bệnh nan y, nên nghĩ nếu ngài ngại, thì để cô bắt mạch cho ngài xem ? Bất Cầu, vị chính là lão thí chủ với con.”

“Lão tướng gia.” Tần Lưu Tây chắp tay một lễ.

Vương Diên Chính, tức Vương công, cách xưng hô thì nhướng mày, : “Người mà quan chủ thể dẫn đến đây, há bình thường ? Bộ xương già của cũng chẳng để ý, quan trọng nhất vẫn là chữa khỏi cái bệnh . Ta ngày nào cũng gặp ma nữa .”

Ông , trong mắt còn một tia bất đắc dĩ và bực bội.

Ai mà mắc căn bệnh rõ nguyên nhân, chữa mãi khỏi thì trong lòng cũng phiền muộn. Bệnh một ngày khỏi, tinh thần cũng sẽ , lâu ngày tích tụ tất sẽ tổn hại tuổi thọ.

Ông tuy về hưu nhưng vẫn sống lâu thêm chút nữa, bằng mấy năm nay theo đuổi dưỡng sinh để gì? Tự nhiên là vì sự hưng thịnh của gia tộc. Cho nên, chỉ cần thể chữa khỏi bệnh, thì ai đến khám mà chẳng ?

“Bất quá đó,  tiểu  đạo  trưởng hai cái cửa mở bất lợi cho sự đoàn kết?” Vương công chỉ hai lối cửa .

Tần Lưu Tây gật đầu: “Một bức tường mở hai cửa, ‘môn đa khẩu thiệt đa’, dễ sinh cãi vã, tự nhiên bất lợi cho sự đoàn kết.”

Vương công mấy quan tâm chuyện hậu trạch, nhưng cũng chuyện thị phi của đàn bà con gái luôn , sợ nhất là họ thổi gió bên gối, khích bác tình cảm em. Ông liền với Vương quản sự: “Bảo xây bịt , dùng nữa.”

“Vâng ạ.”

“Đi thôi, chúng trong uống .” Vương công .

Đoàn chuyển đến nơi ở của Vương công, xuống ở sương phòng phía tây dùng để tiếp khách. Uống qua hai ngụm , quan chủ Thanh Lam liền : “Cứ trì hoãn nữa là đến trưa mất, là xem mạch ?”

Tần Lưu Tây gật đầu: “Ngoài  còn xem các đơn t.h.u.ố.c đây.”

Vương công liếc Vương quản sự, cúi lui xuống lấy.

Tần Lưu Tây đến đây một chuyến cũng mang theo hòm t.h.u.ố.c của , nhưng kim châm thì luôn mang theo bên . Gối kê tay, bút mực... nhà họ Vương đều sẵn. Đám gã sai vặt tất bật mang chiếc gối kê tay nhỏ xinh đặt lên bàn.

“Lão tướng gia, mời ngài.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-247-tieu-dao-si-nay-ngong-cuong-qua.html.]

Vương công : “Đều về hưu lâu ,  tiểu  đạo  trưởng cứ theo quan chủ Thanh Lam gọi Vương công là .”

“Vương công.” Tần Lưu Tây nữa, ngón tay đặt lên cổ tay ông.

Mạch tượng hai tay đều hoạt sác. Nàng mặt đổi sắc, bảo Vương công há miệng. Lưỡi dày trắng, dấu răng, tỳ hư đàm thấp.

Tần Lưu Tây thu tay về, hỏi: “Vương công thích uống rượu ngon.”

Vương công sững sờ: “Sao  tiểu  đạo  trưởng ?” Ông còn giơ tay áo lên, ngửi ngửi quần áo. Bây giờ còn sớm, ông cũng uống rượu, lẽ nào mùi rượu?

“Quần áo thì , nhưng thở thì . Hôm qua ngài cũng uống đúng ? Vẫn còn vương mùi rượu nhàn nhạt.” Tần Lưu Tây : “Người uống rượu quanh năm, ít nhiều đều mang theo chút rượu, giống như hút t.h.u.ố.c , hút lâu năm thì cũng mùi t.h.u.ố.c lá. Hơn nữa lúc cửa, con thấy một gã sai vặt bưng rượu, là rượu ngon nhà ai đó gửi tới mà ngài thích nhất.”

Quan chủ Thanh Lam kinh ngạc. Đến cả cái cũng chú ý tới.

“Vậy bệnh của liên quan đến cái ?”

Lúc đó, Vương quản sự mang đơn t.h.u.ố.c lên.

Tần Lưu Tây nhận lấy lật xem, : “Bệnh của ngài đúng là liên quan đến rượu. Ngài nghiện rượu, chắc là ngày nào cũng nhấm nháp một ly.”

“Chuyện ... đúng là như .” Vương công : “Từ khi về quê dưỡng lão, theo đuổi dưỡng sinh, cũng thích rượu ngon, nên ngày nào bữa trưa cũng nhấm nháp một ly, bữa tối cũng . Người già mà, cũng chẳng mấy thú tiêu khiển, chỉ thích mỗi cái .”

“Đã dưỡng sinh thì thể ngày ngày chìm đắm trong rượu. Nhấm nháp thì , nhưng thể quá chén.” Tần Lưu Tây : “Rượu thể sinh thấp, thấp trợ hỏa, hỏa thấp kết hợp sinh đàm, mà đàm mê tâm chẳng là gặp ma ?”

“Chuyện ... còn cách nữa ?” Mấy đều sững sờ.

Tần Lưu Tây : “Chắc Thanh Lam sư bá cũng với ngài , tòa nhà của ngài thanh tịnh, yêu tà quấy phá. Vương công ngài vốn cũng là ở địa vị cao nhiều năm, tự mang một chính khí, tà ma khó mà dám đến gần. Cái gọi là gặp ma, chẳng qua đều do đàm mê tâm, sinh ảo giác mà thôi.”

Nói tóm , ngài uống say quá nên sinh ảo giác!

Vương công im lặng một hồi, ha hả: “ là lý lẽ . Quan chủ, ngài thấy ?”

Quan chủ Thanh Lam Tần Lưu Tây: “Ta nghĩ đến khía cạnh rượu . Vậy theo con xem, trị thế nào?”

“Đơn t.h.u.ố.c Hóa Đàm Thuận Khí ngài cũng kê , hiệu quả, là vì đúng bệnh , hơn nữa, ông tuân theo lời dặn của thầy thuốc.” Tần Lưu Tây Vương công với vẻ bất mãn: “Muốn khỏi bệnh mà thể tùy hứng, uống t.h.u.ố.c còn lén nhấp một ngụm rượu, thì t.h.u.ố.c tiên cũng vô dụng.”

Nàng rút riêng một tờ đơn t.h.u.ố.c , là đơn do quan chủ Thanh Lam kê.

“Quan chủ cũng từng , con đơn t.h.u.ố.c là ông kê?” Vương công Tần Lưu Tây chỉ trích, hề tức giận, ngược còn tò mò nàng đơn t.h.u.ố.c đó là do quan chủ Thanh Lam kê.

Tần Lưu Tây : “ Ta từng xem qua bản vẽ ở đạo quan của ngài , tự nhiên nét chữ nào là của ngài.”

Thư Sách

Vương công vuốt râu: “Nhãn lực tệ.”

“  Con thử xem, đơn t.h.u.ố.c kê thế nào mới đúng?” Quan chủ Thanh Lam cũng .

Tần Lưu Tây nhiều, lấy giấy bút , : “Lấy Trần bì, Xuyên bối mẫu, Thiên hoa phấn, Thạch xương bồ, Hoàng cầm, Mạch môn... Ba chén nước sắc còn một chén.”

Nàng cực nhanh, loáng một cái xong một đơn thuốc, đưa cho quan chủ Thanh Lam xem , về phía Vương công : “Cứ theo đơn t.h.u.ố.c mà dùng, hai thang là thể trừ ảo giác. Ta giúp ngài châm cứu, dẫn thấp bình hỏa, sơ phong hóa đàm. Sau đó đơn t.h.u.ố.c uống thêm hai thang nữa là sẽ khỏe như .” Giọng nàng chợt đổi: “ mà, trong thời gian uống thuốc, uống rượu, nhấm nháp cũng . Có ?”

Thái độ cứng rắn khiến Vương quản sự và đám gã sai vặt bên cạnh Vương công đều hít một lạnh, bất giác về phía lão thái gia nhà . Ngay cả đứa cháu trai mà ông cụ thương yêu nhất cũng dám cứng rắn lỗ mãng mặt ông như . Tiểu đạo sĩ ngông cuồng thế?

 

Loading...