Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 249: Trò giỏi hơn thầy
Cập nhật lúc: 2025-10-24 07:25:14
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây rút kim , xoa nhẹ từng huyệt đạo, kê thêm một đơn t.h.u.ố.c bình an (ý chỉ t.h.u.ố.c bổ thông thường, dùng hằng ngày).
“Tì vị của ngài hư hàn, đơn t.h.u.ố.c bình an nên cách một ngày uống một thang. Trước giờ Tỵ hai khắc ( 9h30 sáng) thể phơi nắng để thúc đẩy dương khí vận hành. Sau giờ Tỵ thì đừng phơi nữa, tuổi cao, phơi nắng quá lâu cũng dễ chóng mặt hoa mắt.”
Khâu phủ y nhận lấy đơn t.h.u.ố.c xem qua: “Đơn t.h.u.ố.c là...?”
“Lục Quân Tử Thang.” Tần Lưu Tây : “Ông cũng thấy đó, d.ư.ợ.c liệu cần dùng trong đơn đều là Nhân sâm, Phục linh, Trần bì, Bán hạ... Thang t.h.u.ố.c thể táo thấp tiêu đàm, ích khí kiện tỳ, chữa trị tỳ vị hư hàn, khí hư kèm đàm thấp. Ta ngày thường Vương công uống đơn t.h.u.ố.c nào, nhưng một điểm cần nhắc nhở ông, nhân sâm cần dùng loại quá lâu năm.”
Ờ...
Khâu phủ y về phía Vương công. Đơn t.h.u.ố.c bổ ông thường uống thể thiếu vị t.h.u.ố.c quý là nhân sâm. Vì phận ông cao quý nên nhân sâm đều là loại thượng hạng, lâu năm. Bây giờ Tần Lưu Tây cần loại quá , chuyện ...?
“Nhân sâm đại bổ, tuổi đời càng lâu thì d.ư.ợ.c hiệu càng cao. Loại d.ư.ợ.c hiệu đó nên để dành cấp cứu hoặc chữa bệnh nặng thì hơn. Ngài uống hằng ngày thì loại bình thường là . Có đôi khi đại bổ chắc , uống nhiều quá còn sinh táo.” Tần Lưu Tây lau mũi. Nàng nhai một cái rễ sâm mà còn chảy m.á.u mũi đây .
“Bất quá ngài cơ thể khỏe mạnh hơn thì thể dùng cách ăn uống bồi bổ, mỗi ngày uống nước hầm thịt heo nạc, thể cho thêm ba sợi đông trùng hạ thảo hầm cùng.”
“Món hầm thế nào?” Canh gà nhân sâm thì ông uống nhiều , nhưng nước hầm thịt nạc mà Tần Lưu Tây thì từng uống qua.
“Lấy một miếng thịt heo nạc nhỏ băm , chần qua nước sôi 30 phút, chưng cách thủy một canh giờ, thêm chút muối gia vị là , cần thêm gia vị khác. Nếu cho thêm đông trùng hạ thảo thì hầm thêm một canh giờ nữa. Nếu vội uống thì cần hầm, ngâm 30 phút cho thẳng nồi đun sôi là thể uống.”
Khâu phủ y hỏi: “Món công hiệu chữa trị gì?”
Tần Lưu Tây đáp: “Cường kiện thể, bổ sung năng lượng cần thiết cho cơ thể thôi ạ. Nước hầm thịt nạc đơn giản, vì chỉ dùng thịt nạc nên nước hầm ít váng mỡ và ngấy, dùng để dưỡng tệ.”
“Vậy thì thử xem.” Vương công tủm tỉm, khẽ nghiêng đầu. Tên gã sai vặt lưng ông cúi ghi nhớ.
Khâu phủ y hỏi: “Chủ công, ngài bây giờ khi châm cứu thấy thế nào ạ?”
Thư Sách
Vương công “Hửm?” một tiếng, dậy vài bước, cử động tay chân: “Cảm giác mệt mỏi nặng nề trong tan biến , giống như đây cứ nặng trịch như đeo đá. Tiểu đạo trưởng tuổi còn trẻ mà thuật châm cứu kỳ diệu đến .”
Quan chủ Thanh Lam vuốt râu, mắt cong cong, vẻ mặt như thể cũng thơm lây, cứ như khen là đồ của ông .
“Trong cơ thể đàm thấp, ngài cảm thấy nặng nề là bình thường. Châm cứu thông kinh lạc, dẫn thấp ngoài, tự nhiên sẽ hết mệt mỏi.” Tần Lưu Tây : “Ngài mồ hôi, bảo hầu mang nước tới tắm rửa sẽ thấy sảng khoái hơn, uống thêm bát t.h.u.ố.c nữa là sẽ còn ảo giác nữa.”
Một tên gã sai vặt , vội cúi lui về phía cửa, đến gần cửa mới xoay , nhanh như chớp chạy ngoài truyền lời mang nước tới.
Khóe mắt Tần Lưu Tây liếc thấy. Quả nhiên là hầu nhà quyền quý, quy củ huấn luyện bài bản.
Vương công với quan chủ Thanh Lam: “Quan chủ, lời tuy chút bất kính, nhưng lão hủ vẫn một tiếng: trò giỏi hơn thầy.”
Quan chủ Thanh Lam ha hả: “Y thuật của con bé đúng là giỏi hơn một chút. Nếu , cũng dám dẫn nó đến mặt ngài. Chỉ là tính tình nó thẳng, ăn thẳng thắn, ngài đừng chấp nhặt với con trẻ là .”
Đây đều là lời khách sáo, lỡ đối phương trách móc thật thì ông cũng sợ.
“Lão hủ một lòng hướng đạo, dám trách móc.” Vương công về phía Tần Lưu Tây: “Thanh Bình Quan ở Li Thành, cũng là non xanh nước biếc, thế mà nuôi dưỡng một tú ngoại tuệ trung như . Đợi khi nào rảnh rỗi, lão hủ cũng đến dâng hương cho Tổ sư gia bên đó mới .”
Tần Lưu Tây chắp tay lễ: “Đại thiện.”
“Lão thái gia, tứ thiếu gia tới ạ.” Gã sai vặt cửa xin chỉ thị.
Vương công : “Vào .” Ông với quan chủ Thanh Lam: “Ta tắm rửa, tạm thời xin thất lễ tiếp . Vừa để nó tới tiếp chuyện với các vị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-249-tro-gioi-hon-thay.html.]
Quan chủ Thanh Lam về phía Tần Lưu Tây, : “Việc xong, chúng còn nơi khác , nên phiền nữa.”
“Không vội một lát .” Vương công đứa cháu trai bước , vẫy tay: “Tới đây mắt quan chủ Thanh Lam, còn vị ...”
Quan chủ Thanh Lam vội : “Bất Cầu sư điệt tuổi tuy còn nhỏ, nhưng là thiếu quan chủ của Thanh Bình Quan, tương lai sẽ chủ trì công việc của Thanh Bình Quan.”
“Quả là hậu sinh khả úy. Chính Nhi, quan chủ Thanh Lam con gặp qua . Vị Bất Cầu thiếu quan chủ là của Thanh Bình Quan, Li Thành, Ninh Châu, quan chủ Thanh Lam cố ý mời đến chữa bệnh cho ông nội.” Vương công vẫy tay gọi cháu đích tôn Vương Chính.
Vương Chính mới chỉ mười tám mười chín tuổi, đến tuổi trưởng thành, nhưng phong thái như cây chi lan ngọc thụ, khuôn mặt tuấn tú, dáng một vị công tử nhẹ nhàng quý phái.
Ánh mắt Tần Lưu Tây lướt qua trang phục của , dừng khuôn mặt, ánh mắt khẽ lóe lên, liếc quan chủ Thanh Lam.
Quan chủ Thanh Lam cũng thường gặp , khi thấy Vương Chính, ông khẽ nhíu mày một chút.
Vương Chính tiến lên, chắp tay hành lễ với hai , với Vương công: “Thưa ông nội, cháu trai tìm một danh y ở Vĩnh Thành đến chữa bệnh cho ông, mời đến phủ ạ.”
“Không cần . Vị Bất Cầu thiếu quan chủ chẩn đoán bệnh cho ông , cũng châm cứu xong, ông cảm thấy khá hơn nhiều. Đợi uống t.h.u.ố.c xong chắc là thể khỏi hẳn.” Vương công : “Con lòng hiếu thảo, ông nội vui mừng. Đã mời danh y tới thì tiếp đãi cho tử tế, chuẩn một phần lễ vật hậu hĩnh, đừng để thất lễ.”
Đây là... cần xem nữa?
Vương Chính chút bất ngờ, về phía Tần Lưu Tây, trong mắt thoáng vẻ nghi hoặc. Trẻ tuổi như mà thể chẩn đoán đúng bệnh ? Hơn nữa là của đạo quan Huyền môn, là đạo y ?
Trong lòng tuy còn nghi hoặc, nhưng giáo dưỡng cộng thêm sự tin tưởng ông nội khiến lời nào khó , chỉ đồng ý.
Lúc đó, gã sai vặt mời Vương công tịnh phòng tắm rửa quần áo.
Vương công dặn dò: “Tiếp đãi quan chủ và cho chu đáo.”
“Vâng ạ.” Vương Chính chỉnh trang phục, theo bóng lưng ông nội khuất, lúc mới sang với quan chủ Thanh Lam: “Đã lâu gặp quan chủ, ngài vẫn khỏe mạnh minh mẫn.”
“Đạo gia dưỡng sinh cũng ích lợi nhất định.” Quan chủ Thanh Lam lễ đáp : “ tứ thiếu gia đây trán vương nét u sầu, chẳng lẽ là vì lo lắng cho bệnh tình của Vương công ?”
“Ông nội tuổi cao, vì bệnh mà đêm ngủ , cháu trai tự nhiên lo lắng. Nếu các vị đạo trưởng thật sự thể chữa khỏi chứng bệnh , quả thực là phúc lớn của Vương gia chúng , Vương Chính xin đa tạ.” Vương Chính chỉnh trang phục, chắp tay hành lễ thật sâu với hai .
“Không dám, dám.”
Tần Lưu Tây hề né tránh, yên ghế nhận lễ của , ung dung nhấp một ngụm mới mở miệng: “Bệnh của Vương công đáng lo, ngược là Vương công tử ngài đây, nên lo lắng cho chính thì hơn. Rốt cuộc vận đào hoa mà xử lý sẽ biến thành đào hoa sát, đó là chuyện lành gì .”