Đại vương bách hóa xuyên không trở thành mẹ kế ác độc không được chào đón - Chương 25

Cập nhật lúc: 2024-09-09 04:26:23
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 25: Bạc Tình Bạc Nghĩa, Vứt Bỏ Vợ Con

Lý trưởng thôn lời thì mặt đỏ tía tai, vô cùng căm giận bi phẫn: "Địa phương của chúng cứu trợ thiên tai, để cho chúng tự sinh tự diệt. Triêu đình vốn là còn quan tâm, nhưng giờ xem cũng bỏ mặc chúng ."

" thế, Lý hiền , luôn luôn khâm phục , cách gì ?" Trưởng thôn Triệu khách khí hỏi, giờ bọn họ rơi thế tiến thoái lưỡng nan, đây?

Lý trưởng thôn gãi đầu, vẻ mặt đau khổ đáp: "Nếu cách gì thì cũng sẽ đây gấp gáp đến độ bứt cả tóc thế . Trước lang sói hổ dữ, tiến mà lùi cũng chẳng xong, chuyện mới đây!

Vừa những lời mà Liễu Phán Nhi và mẫu của ông bàn bạc với vẫn còn thảo luận phương án sơ lược, đương nhiên thể tùy ý với khác. Dù cách để sống sót thì đương nhiên lo cho .

Sắc mặt trưởng thôn Lưu lộ vẻ lúng túng: "Lúc thì thôn Lưu gia còn hai trăm , giờ chỉ còn hơn một trăm mà thôi, đều thiên tai và đám thổ phỉ gieo họa đến tan cửa nát nhà. Lý , đoán chắc rằng phương nam cho mấy dân thường chạy nạn như chúng đến phương nam, nguyên nhân thể là vì tâng lớp quan bên đấu đá với , mấy dân đen chạy nạn như chúng mệnh khổ, ai để tâm. Sau lưng còn thổ phi, chúng đây chỉ một trăm , căn bản đủ nhét kẽ răng cho đám thổ phỉ buôn . Ta nghĩ nếu như an cư định ở nơi , ba thôn chúng sáp nhập một, như chung quy cũng nhiều hơn chút, sức mạnh cũng sẽ nhiều lên một ít."

Trong lòng Triệu trưởng thôn nảy sinh một nỗi đau thương vô cùng, nước mắt chảy dài gương mặt già nua: "Người dân trong thôn chúng cũng hao tổn hơn phân nửa, trong lòng đây cũng chai sạn chẳng còn cảm nhận gì. Ta trơ mắt con trai nhỏ của bọn thổ phỉ đánh ngất mang , còn năng lực cứu nó. Bây giờ tiến thoái lưỡng nan, nghĩ tìm một chỗ khuất dọc theo sông Đại Độ để ẩn núp. Khí hậu nơi khác lắm so với phương nam, chúng khai hoang trồng trọt ở nơi cũng thể sống tiếp. Không nghĩ như ? Nếu thì chúng liền xóa bỏ hết những hiềm khích lúc , đoàn kết với , tìm một nơi thể dừng chân sinh sống. Dù còn cũng nhiều, thể mạo hiểm lăn qua lăn nữa." Lý trưởng thôn và Liễu Phán Nhi đều sửng sốt, điều mà bọn họ nghĩ tới thì giờ đây Triệu trưởng thôn và Lưu trưởng thôn cũng đều nghĩ tới .

Hiện tại nam nữ già trẻ trong thôn Lý gia còn một trăm sáu mươi ba , thôn Lưu gia chỉ còn một trăm lẻ mấy , thôn còn nhiêu nhất là thôn Triệu gia.

"Hay là các ngươi cứ về , tìm một chỗ nào đó sắp xếp nghỉ ngơi thỏa , thấy thời tiết chút âm u, lẽ sẽ mưa, nếu kịp thời chuẩn thì lớn và trẻ nhỏ đều thể đầm mưa đó." Lý trưởng thôn đồng ý ngay với yêu cầu của bọn họ mà lựa chọn cân nhắc một phen .

thì sáp nhập các thôn là chuyện lớn, cần thương lượng với dân trong thôn, đặc biệt là bàn bạc với vô cùng bản lĩnh là Liễu Phán Nhi và mẫu của ông, thể tùy tiện đưa quyết định .

Vẻ mặt Triệu trưởng thôn lộ sự sốt ruột, nhanh chóng quyết định việc : "Lý hiền , ngươi đừng lo rằng thôn chúng nhiều thì sẽ ức h.i.ế.p các ngươi. Không giấu gì các ngươi, sở dĩ hợp tác với các ngươi cũng là vì thấy trong thôn các ngươi tài giỏi."

 

Triệu trưởng thôn xong về phía Liễu Phán Nhi đang cách đó xa.

Liễu Phán Nhi ngẩn , chỉ chỉ bản : "Thế nhưng c.h.ế.t của thôn các ngươi, giờ ngươi hợp tác với chúng , liệu dân trong thôn ngươi đồng ý ? Những quan hệ thiết với phụ tử nhà Triệu Thạch Đầu nhất định vẫn còn ghi thù với ."

Triệu trưởng thôn lời thì xua tay lia lịa: "Tức phụ Nguyên Thanh gia , ngươi đừng nghĩ nhiều. Nếu như ngươi c.h.ế.t nào khác trong thôn chúng thì quả thực là trong lòng sẽ dễ chịu. phụ tử Triệu gia lúc còn ăn trộm cả đồ đạc của dân trong thôn chúng , chúng cũng thấy vô cùng phiên phức. vì bốn phụ tử nhà bọn họ đều là hán tử tráng niên, dọc đường chạy nạn còn thể sức vì một chút, cho nên mới ngâm cho phép. Bọn họ chuyện ác như , ngươi báo thù cũng là chuyện nên mà thôi. Ta đảm bảo với ngươi, khi chúng sáp nhập , nếu dân nào trong thôn Triệu gia chúng bất mãn với ngươi thì sẽ đích vả miệng . cảm thấy bọn họ cũng dọa sợ đến vỡ mật , căn bản dám tìm ngươi gây sự nữa."

"Vậy . Việc cũng chuyện mà hiện giờ thể quyết định ngay, chúng cũng cần bàn bạc thêm một chút, các ngươi cũng với trong thôn ." Liễu Phán Nhi đồng ý ngay nhưng cũng từ chối.

Triệu trưởng thôn và Lưu trưởng thôn thấy Liễu Phán Nhi từ chối, cũng chuyện thể quyết định ngay trong chốc lát . Đa vẫn còn qua sông.

"Vậy , các ngươi cứ cân nhắc một phen xem." Triệu trưởng thôn đáp lời, dù bọn họ cũng tiền, cho dù thì cũng đủ cho bộ trong nhà, cũng thể bỏ rơi nhà ở đây.

Thế nhưng chuyện như !

"Công công, bà bà, Nguyên Công, cầu xin các đừng bỏ rơi và hai nữ nhi." Lưu thị kéo ống tay áo trượng phu nhà , nước mắt rơi đầy mặt, đôi mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Lòng Lý lão phu nhân đau như nhỏ máu, sắp thở nổi nữa, thực trong nhà vẫn còn mười ba lượng bạc, nhưng lương thực của bọn họ cũng còn bao nhiêu. Sau khi tới phương nam, còn ăn uống sắp xếp chỗ ở định, chỗ nào cũng cần đến tiền. Bây giờ qua sông, trong nhà chỉ mười lượng bạc, công công bà bà thêm tiểu cô tử, mang theo cả trượng phu nàng, một nhà bốn của nhị phòng cùng thuyền.

Lưu thị lời thì dọa sợ hết hồn: "Không, , chúng nó còn nhỏ, ở đây chỉ con đường chết. Không vẫn còn hai lượng bạc ? Để A Phương và A Lệ lên thuyền , , dù c.h.ế.t cũng cả, Nguyên Công, nhất định chăm sóc cho hai nữ nhi."

Vẻ mặt của hai nữ nhi lưng Lưu thị đều tràn ngập vẻ kinh hãi, oa oa lớn, cha nương cần bọn họ nữa .

Lý Anh Nương đẩy Lưu thị một cái, kéo đại ca Lý Nguyên Công lên thuyền: "Chỉ còn dư hai lượng bạc, nếu ngươi thể bỏ hai nữ nhi của ngươi thì lên đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-vuong-bach-hoa-xuyen-khong-tro-thanh-me-ke-ac-doc-khong-duoc-chao-don/chuong-25.html.]

Mặt Lý Nguyên Công lộ vẻ khó xử: "Cha nương, là..."

Dọc đường chạy nạn , mệt , một đại nhi tức phụ sinh nhi tử là nàng đây càng khổ hơn, ngay cả hai nữ nhi chỉ mới mười tuổi của nàng cũng việc, thời gian nghỉ ngơi ít.

, khi bà thương lượng với Lý lão gia liền quyết định mang theo Lưu thị và hai nha đầu nữa. Còn đại nhi tử còn tức phụ nữa thì cũng cần vội, chờ cưới cho nó một phòng tức phụ là , khéo còn thể sinh thêm mấy đứa tôn tử.

 

"Rốt cuộc mấy các ngươi đây?" Nha dịch quát tháo, hề chút kiên nhẫn nào khi chứng kiến một màn kịch giống lặp lặp thường xuyên diễn .

Người bạc tình bạc nghĩa nhiều vô cùng, bọn họ đồng cảm nổi.

Lý Anh Nương ngừng lôi kéo đại ca về phía , ánh mắt hung ác Lưu thị: "Ngươi đúng là một kẻ vô dụng, bao nhiêu năm như mà chỉ sinh hai nha đầu phá phách, ca đối với ngươi, ngươi cảm tạ đội ơn mới đúng. Trong nhà giờ chỉ còn hai lượng bạc, khi đến phương nam, nếu tiền thì khó thể định cuộc sống."

Lưu thị đấu tranh một hồi, xông tới: "Mang hài tử , cha nương, mang theo A Phương A Lệ mà...'

Mặt Lý Nguyên Công lộ vẻ đành lòng, nhưng kéo lên thuyền. Muốn gì đó nhưng mẫu trừng mắt cảnh cáo, đành rụt đầu , bước lên thuyền.

Lưu thị theo cứ thế ngày càng xa dần, lòng vô cùng đau xót, nàng phịch xuống đất lớn tiếng gào , A Lệ và A Phương cũng quỳ xuống bên cạnh nương, ôm lấy nương òa .

Ngay lúc , con ba họ đều rằng bọn họ bỏ rơi .

Có một nam tử ý , giọng điệu lưu manh : "Vị nương tử , tướng mạo tuấn, theo , thể cho ba con các ngươi ăn uống no đủ."

Chu Thúy Hoa liền trợn mắt há hốc mồm, ngẩng đầu sang, chỉ thấy chiếc thuyền rời bến Lý lão gia và Lý lão phu nhân ở bên .

Nghe những đoạn đối thoại ý gì xung quanh, Lưu thị và hai nữ nhi đều sợ đến run lẩy bẩy.

Lưu thị thành tiếng, cũng nên lời.

"Tức phụ nhà Nguyên Công, ngươi đất thế ? Ai ức h.i.ế.p con ba các ngươi? Ôi chao, nam nhân nhà ngươi, cả công công và bà bà nhà ngươi ?" Chu Thúy Hoa vội hỏi, đó xổm xuống kéo Lý Lệ và Lý Phương đang đến sắp co rúm lên, vỗ nhẹ phủi bụi bặm bọn họ.

Chính lúc , Lý trưởng thôn đang dẫn theo mấy dân thấy tiếng kêu của Lưu thị, tưởng rằng đang ức h.i.ế.p của thôn Lý gia nên vội vàng chạy tới xem .

Lý Phương nghiến răng nghiến lợi với Chu Thúy Hoa: "Trưởng thôn nãi nãi, gia gia nãi nãi và cả phụ lẫn tiểu cô tử của bọn họ đều lên thuyền , bỏ rơi ba bọn và nương ở đây."

"Hai tên vô các ngươi, đồ các ngươi ăn đều là đồ ăn cắp ăn trộm khắp nơi lấy về, đào lương thực mà nuôi ba con ? Ngươi đây là định lừa gạt bọn họ để đổi lấy lương thực chứ gì?"

Lý trưởng thôn xua tay : "Đừng mấy thứ nữa, là trưởng thôn, thể trơ mắt ba con các ngươi đường cùng. Đi, vê thôi, chuyện gì thì cùng bàn bạc. Không lương thực thì chịu khó ăn rau dại một chút, cũng c.h.ế.t đói ."

"Lưu thị, nam nhân nhà ngươi bỏ ngươi , nhưng ngươi vẫn còn hai nữ nhi, ngươi phấn chấn lên." Chu Thúy Hoa khuyên bảo Lưu thị: "A Lệ, A Phương, các ngươi mau dìu nương ngươi lên, của thôn chúng đều đang ở đằng ."

DTV

Lưu thị sửng sốt, : "Ngoại trừ mấy bộ y phục rách nát , chúng chẳng gì cả, chúng cùng ngươi qua đó cũng chỉ liên lụy đến các ngươi thôi."

"Vô liêm sỉ, đúng là thứ bằng loài cầm thú, thể vứt bỏ cả nhà của !" Lý trưởng thôn giậm chân mắng chửi, nhưng cẩn thận ngẫm thì với cái tính tình bạc bẽo của Lý lão gia, quả thực thể chuyện thế .

Loading...