Không  gì quan trọng hơn tính mạng.
 
 hiểu điều đó.
 
  càng hiểu rõ hơn: với loại  như Thẩm Hạo, nếu  lùi một bước thì  sẽ ép  lùi mười bước. Sự sợ hãi và nhân nhượng chỉ khiến  càng thêm lấn tới.
 
Theo ước tính của Trần Viên, Thẩm Hạo nợ cờ b.ạ.c bên ngoài ít nhất cũng năm triệu. Tính luôn lãi thì con  đó   tám triệu. Giả sử  gồng  xoay xở gom đủ ba triệu đưa cho , thì liệu  sẽ chịu buông tha cho  ?
 
  dám chắc.
 
  rành về cờ b.ạ.c nhưng   một điều: con nghiện cờ b.ạ.c thì chẳng còn chút nhân tính nào.
 
Nhà họ Thẩm  đem sổ đỏ  cầm cố,  hiện giờ    tiền trả. Người duy nhất  còn  thể bấu víu chính là .
 
 những điều ,  tuyệt đối  dám  với . Bà   cao huyết áp,  sợ bà  dọa đến mức xảy  chuyện.
 
 chỉ nhẹ nhàng trấn an: “Yên tâm  , con  báo cảnh sát và cũng thuê xong luật sư. Mọi chuyện sẽ  thôi.”
 
Mẹ  lúc  mới tạm yên lòng, thu  chui  chăn.
 
 chụp màn hình  bức ảnh cùng lời nhắn của Thẩm Hạo gửi cho Trần Viên,  lập tức gọi đến  đặt mua nghĩa trang.
 
Người bán : 180.000 tệ thì  mua  vị trí .
 
 khẽ nhếch mép, giọng lạnh tanh: “Chọn ba chỗ tệ nhất cho  là , ngay cạnh hố phân cũng chẳng . Dù gì cũng là một lũ khốn nạn, họ  xứng với chỗ  .”
 
Sắp xếp cho    phòng VIP xong,  thuê thêm hai vệ sĩ  gác ngoài cửa bệnh viện suốt ngày đêm.
 
Sau đó chọn một ngày mưa, yêu cầu bên bán mang ba bản hợp đồng mua đất nghĩa trang. Rình rang gửi đến tận khu dân cư nơi nhà họ Thẩm đang sống.
 
11.
 
Quả nhiên đúng như  dự đoán.
 
Thẩm Hạo nổi trận lôi đình, ngay  mặt nhân viên bán hàng  định giơ tay đánh . Hắn  còn gào lên đòi giec .
 
Chỉ tiếc là phía  nhân viên   vệ sĩ  sừng sững, khiến  chỉ dám mạnh miệng chứ  dám  gì thật.
 
Bố  Thẩm Hạo cũng  khá hơn là bao,  chửi bới  dọa dẫm. Miệng liên tục gào lên đòi đưa   viện tâm thần.
 
  trong bóng tối quan sát.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dam-lua-cuoi-toi-xu-ly-het-may-nguoi/chuong-4.html.]
Bất chợt,  nhớ  một câu  vu vơ của Thẩm Hạo lúc  say rượu. Ý thức  đây  thể là điểm then chốt để lật đổ ,  lập tức gọi điện cho Trần Viên.
 
Trên đời ,   bức tường nào mà gió  lùa qua, cũng chẳng  cái miệng nào mà tiền  thể mở . Dựa theo đầu mối  cung cấp, Trần Viên lập tức cử trợ lý đến quê cũ của Thẩm Hạo… Nơi mà hôm đính hôn,  từng sai bảo mẫu đưa đứa bé trở về.
 
Ngày trợ lý đến, bảo mẫu đang  đánh mạt chược trong nhà một  hàng xóm. Cô  đảo mắt  quanh nhưng  thấy đứa bé , cuối cùng phát hiện nó  trói  và nhốt trong một căn phòng.
 
Gương mặt đứa nhỏ lấm lem nước mắt, gầy hơn    gặp nhiều. Chẳng khó để nhận , cuộc sống của nó ở đây chẳng khác gì địa ngục.
 
Ban đầu bảo mẫu còn  đề phòng.  khi  trợ lý giúp trả khoản nợ sáu trăm tệ  thua bài, bà  lập tức  đổi thái độ mà nhiệt tình mời   nhà.
 
Chính qua lời bà ,  mới  đứa bé tên là Thẩm Hy. 
 
Con trai ruột của Thẩm Hạo và vợ cũ, sinh  trong thời kỳ hôn nhân hợp pháp. Bà bảo mẫu chỉ đến   khi đứa trẻ  một tuổi, nên cũng   nhiều về  phận  đứa bé.
 
Chỉ nhớ mơ hồ một    Thẩm Hạo nhắc qua:  phụ nữ   trầm cảm  sinh, nên tinh thần  bình thường mà  điều trị suốt.
 
Dựa  trí nhớ của bảo mẫu,  và Trần Viên tìm đến khu dân cư nơi nhà cũ của họ từng ở. Không cần  moi móc gì nhiều,  nhắc đến Thẩm Hạo sống ở tòa  2 thì mấy bà cô hàng xóm  tíu tít như vỡ chợ, thi  buôn chuyện  ngừng.
 
12.
 
“Ôi,  đến cô con dâu nhà họ Thẩm , đúng là khổ  để  cho hết!”
 
“Mồ côi cha  vì bệnh tật, tự  bươn chải tìm  một  đàn ông để kết hôn. Còn  kịp sống yên   mấy ngày thì   đưa  chữa bệnh tâm thần!”
 
Mấy  khác  kịp góp lời thì   một bà mặc áo đỏ chen ngang, lớn tiếng : 
 
“Bệnh tâm thần cái gì, theo  thấy là  Thẩm Hạo ép đến phát điên thì !”
 
“ ở ngay đối diện nhà họ, cả nhà đó đúng là một ổ hút m.á.u. Ông già Thẩm Phú Quý thì ăn chơi trác táng đủ trò, còn Thẩm Hạo cũng chẳng  gì. Cờ bạc, ăn bám, chẳng  chí thủ mà ngày nào cũng vòi tiền vợ.”
 
“Mà chỉ cần con bé  cho tiền là  động tay động chân liền, đánh cho đến khi đứa nhỏ  đưa tiền mới thôi. Cả nhà mấy miệng ăn đều sống dựa  một  Lưu Mộng Tần gồng gánh,   ngang qua nhà họ mà thường xuyên  tiếng hét thảm vang lên.”
 
Nghe  chuyện ,  ít  trong khu túm tụm  hóng chuyện: “ đúng!  ở ngay tầng  nhà họ. Có hai  ồn ào quá,  còn  gọi cảnh sát đấy.  mà cảnh sát  đến thì  chồng cô   chặn ngay ngoài cửa,  sướt mướt bịa  cái cớ rằng  cố ý báo án giả vì  mâu thuẫn với bà .”
 
Một bà khác mặc áo xanh tức đến nghiến răng: 
 
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
“Cô  nhắc thì  còn đỡ tức,  chồng của cô  cũng   dạng  lành gì.  từng   bênh vực bà , lúc cảnh sát đến hỏi thì bà   một mực    chuyện gì cả và khen chồng đối xử với   .”
 
“Từ  chuyện đó,  chẳng thèm lo chuyện nhà họ Thẩm nữa.”
 
Đám bà cô mỗi  một câu chen   cho thỏa. Đến cuối cùng mới sực nhớ  là chẳng ai  nhà họ Thẩm chuyển  từ khi nào, và càng    vợ  rốt cuộc   .