[Đam mỹ] Dụ Khởi - chương 15: Lo Âu "H"
Cập nhật lúc: 2025-06-16 16:09:05
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm nay có vẽ lạnh hơn hôm trước vài độ Dụ Minh đã bắt đầu có dấu hiệu cảm lạnh Trần Dụ pha nước gừng cho anh ta còn tiện thể lấy thêm chăn để giữ ấm.
“Anh như thế này nói từng đi du học Đức ai tin.” Trần Dụ vừa trải ra giường vừa nói.
“Sao lại không tin?” Dụ Minh quấn chăn tay bưng cốc nước gừng phản bác, “Chắc do không quen không khí thôi.”
“Ồ.” Trần Dụ nhìn anh ta mỉm cười, “Vậy đi ngủ sớm thôi.
“Ể, cái điệu cười này của em, có phải em ngứa đòn lắm rồi đúng không?” Dụ Minh nhảy lên giường ôm lấy Trần Dụ.
Sáng đến họ thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về thành phố H, ở đây tổng cộng hai ngày nhưng cũng chỉ gặp mặt bà Trần một lần duy nhất, cho thấy thường ngày bà Trần cũng chả về nhà, Trần Dụ vừa kéo vali ra xe vừa ngẫm nghĩ không biết mẹ của mình có thể ở bên ngoài chơi bạc mấy ngày không về nhà nhỉ? Một tuần? Một tháng.
Ôi vãi chưởng.
Hai người họ đã trở về với làn không khí đầy khói bụi, những toà nhà cao tầng đồ sộ cũng lần lượt hiện lên, mới rời xa nơi đây hai ngày mà Trần Dụ cảm thấy mọi thứ thay đổi nhanh đến chóng mặt khiên cậu cảm thấy rất bất ngờ. Thay đổi Trần Dụ nói không phải là sự thay đổi của thành phố H mà là chính cậu cảm thấy, có thể là cảm giác, cảm nhận của bản thân đang thay đổi.
Nó giống như cậu vậy, không biết từ bao giờ thân thiết với Dụ Minh rồi đến mối quan hệ mập mờ xong hiện tại lại trở thành người yêu. Ở các mối quan hệ khác cũng như thế, trước đây Trần Dụ không quan tâm và giao lưu với nhiều người, tuy nhiên từ khi dọn đến nhà Dụ Minh thì cậu bất chợt có thêm chị Mei chị Lam Nghi, Hữu Trí và vô số người nhắn tin trò chuyện với cậu.
Cuộc sống của cậu bỗng chốc thay đổi một cách đột ngột khiến cậu chưa kịp ngoái đầu nhìn lại thì đã bị nói kéo chân.
Nếu hỏi hiện tại cậu cảm thấy hạnh phúc không thì câu trả lời chắc chắn là “có” bởi vì khi ở bên cạnh Dụ Minh như lúc này đây cậu đều cảm thấy vô cùng vui vẻ và hạnh phúc. Chỉ cần nhìn qua, mở mắt ra liền sẽ thấy người bên cạnh chính là Dụ Minh thì lập tức không còn phiền muộn nữa. Mặc dù trước kia giữa họ có một khoảng cách lớn nhưng dần dần thì họ đã cố thu hẹp nó lại và cùng nhau khâu lại từng đường kim mũi chỉ để nó không còn là một vết thương khó lành.
Hôm nay trở lại thành phố H mưa vẫn rải rác như ngày đầu cậu đặt chân đến đây, không hiểu sao thành phố này lại có thể mua xuyên suốt như thế nữa, Trần Dụ hướng mắt ra ngoài cửa sổ vẻ mặt hơi buồn. Dù mưa như thế nhưng con người nơi đây vẫn cứ miệt mài với công việc, với những thứ mà họ mong muốn có được, hiện tại điều cậu mong muốn nhất là gì? Trần Dụ cũng không biết chắc nữa.
Những thứ cậu mong muốn dường như không bao giờ đến với cậu, cũng như cậu mong muốn có một mái nhà hạnh phúc có ba có mẹ, có một công việc ổn định, làm việc mà mình yêu thích, song hết thảy những thứ đó đều không đến với cậu.
Họ cùng nhau đón Tiểu Dụ về nhà, chú mèo con vừa thấy Trần Dụ thì đã nhảy lên người cậu âu yếm, nó làm nũng với Trần Dụ trông rất đáng yêu. Dụ Minh xoa xoa đầu nó ánh mắt hướng nhìn Trần Dụ cười mỉm một cái rồi xoa đầu Bé Dụ.
Trở về, công việc của Dụ Minh cũng bắt đầu nhiều hơn, những hợp đồng cần phải xử lý, các bản thiết kế cũng bắt đầu đưa vào thử nghiệm nên hiện tại áp lực và mệt mỏi là điều không thể tránh khỏi đối với Dụ Minh.
Dường như cuộc sống những tháng trước lại quay trở lại, tối đến Trần Dụ ôm Tiểu Dụ chờ đợi Dụ Minh trở về, song vẫn không thấy người đâu, có hôm Trần Dụ còn ngủ gật trên sô pha đến tận sáng, và có lúc Dụ Minh trở về với cơ thể nồng nặc mùi bia rượu.
Những hôm Trần Dụ làm khuya cũng không được Dụ Minh đến đón nữa, cậu cảm thấy tình yêu của họ đang bị công việc chi phối. Cũng đúng lắm, công sanh tiền nếu không làm thì lấy đâu mà ăn uống chi tiêu.
Trần Dụ một mình cuốc bộ về đến nhà, cậu chơi với Tiểu Dụ một lúc thì trở về phòng ngủ.
Tình trạng như thế này không biết đến bao giờ.
Cậu chỉ sợ cứ như thế này tình cảm của Dụ Minh sẽ giảm đi và từ từ quên đi cậu, dẫu sao cậu cũng chỉ là một chàng trai không có gì trong tay, tiền không có, bề ngoài cũng đại trà, không bằng ai, nếu thật sự muốn tìm chắc có lẽ sẽ có vô số người cho anh ấy chọn lựa.
Những hoài nghi ngày một nhiều hơn, nỗi lo lắng và bất an xuất hiện rõ ràng trên gương mặt âu lo của Trần Dụ, nó làm cậu mất tập trung trong công việc và thường xuyên bị khách hàng phàn nàn.
Trần Dụ không muốn những điều này cứ thế tiếp diễn nhưng cậu không có cách nào trấn an bản thân mình rằng mọi thứ vẫn ở đấy, vẫn như thế, không ai cướp đi được, nhưng cậu cố tin rằng tình yêu mà Dụ Minh trao cho cậu là thật lòng.
Bà Trần gọi điện cho Trần Dụ đòi tiền, bà thiếu một khoản tiền lớn bị giang hồ đến quấy rầy, Trần Du nghe thấy thì tay chân run lẩy bẩy vì lo sợ và giận dữ, cậu nên làm gì để cho bà nhiều tiền như thế? Trần Dụ không có cách nhưng cậu cũng không thể để mẹ mình bị bọn chúng hành hạ như thế.
Chiều đến Trần Dụ hỏi thăm và tìm đến công ty tìm Dụ Minh, nhân viên bảo vệ nói với cậu từng câu từng chữ rất rõ ràng, song cậu vẫn cố chấp cho rằng mình nghe nhầm và không tin lời bảo vệ.
“Dạo gần đây công ty không tăng ca, sếp Minh cũng về rất sớm.” Những câu nói này cứ quanh quẩn trong đầu cậu mấy ngày liền.
Dụ Minh, mẹ em có chuyện, em cần mượn thêm một số tiền có được không?
Em cần bao nhiêu?
50 triệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dam-my-du-khoi/chuong-15-lo-au-h.html.]
Nhiều thế à? Chiều về tính. Anh bận rồi.
Trần Dụ ngồi trên sô pha chờ đợi đến mệt mỏi rã rời, cậu suy nghĩ khi đối mặt với Dụ Minh cậu nên nói chuyện như thế nào, có rất nhiều thứ cậu muốn hỏi và muốn giải bài hết ra cho Dụ Minh biết.
Nói cho anh ta biết trong lòng cậu hiện tại cảm thấy rất khó chịu và đau đớn, tọc mạch ra hết những suy tư và câu chuyện ngày hôm đó đến công ty.
Song những suy nghĩ ấy khi phải đối diện trực tiếp thì lại rất khó nói, Trần Dụ ôm Tiểu Dụ ngồi ngây ra nhìn Dụ Minh ánh mắt cậu nhìn người đối diện rưng rưng nước mắt.
“Em sao thế?” Dụ Minh quan tâm hỏi.
Trần Dụ khó khăn nhưng cố hỏi: “Sao anh lừa em?”
“Chuyện gì?” Dụ Minh ngây người ra.
“Em hỏi bảo vệ, gần đây không tăng ca, vậy anh đã ở đâu?” Trần Dụ hốc mắt đỏ, khóc nức nở.
Dụ Minh đưa tay lau nước mắt cho cậu rồi mỉm cười: “Em ghen sao? Anh đâu có làm gì đâu.” Dụ Minh an ủi, “Em gái anh về nước rồi, anh không ở nhà được.”
“Có thật không.” Trần Dụ mỉm cười.
“Anh thề luôn.” Dụ Minh đưa ba ngón tay, cậu tiến đến ôm lấy Trần Dụ, “Anh không làm gì có lỗi với em đâu, yên tâm đi.”
Nghe thấy những lời nói đó Trần Dụ cũng dần cảm thấy vững lòng hơn.
Do như thế Dụ Minh mới biết được tình cảm mà Trần Dụ dành cho anh ta nhiều như thế nào.
Dụ Minh bế Trần Dụ vào phòng, anh khẽ đưa tay qua bờ môi hồng hào của Trần Dụ, ánh mắt anh trìu mến, vài giây sau Dụ Minh đặt lên môi Trần Dụ một nụ hôn, nó ấm áp đến tê dại, con tim Trần Dụ đập liên hồi.
Nét mặt của Trần Dụ ửng đỏ hết cả lên, Dụ Minh lật ngược người cậu lại, âu yếm hôn từ cổ xuống đốt cuối cùng của sống lưng, cậu nhẹ nhàng đưa cậu nhỏ vào bên trong, Trần Dụ run lên một cái miệng rên rỉ dữ dội: “Em không xong rồi.”
“Ráng chịu đựng chút nữa đi.” Dụ Minh khẽ nói.
“Anh đúng là đồ biến thái.” Trần Dụ rên rỉ mắng chửi.
Nghe từ đó Dụ Minh trở nên hưng phấn hơn mà đẩy vào dồn dập khiến Trần Dụ kêu đau không thôi, cậu đưa tay đẩy Dụ Minh ra nhưng càng chống cự thì Dụ Minh càng làm tới.
Dụ Minh thở hổn hển ôm Trần Dụ vào lòng, Trần Dụ ngồi trên người anh ta nhún nhảy như đang cưỡi ngựa cho đến khi Dụ Minh sắc mặt phiêu bồng: “Dừng lại, dừng lại anh chịu hết nổi rồi.”
Trần Dụ như đang trả thù anh ta mà nhún nhảy không ngừng: “Không, không em chưa hài lòng.”
“Anh chịu thua em rồi.” Dụ Minh cười cười cố gắng đẩy nhẹ Trần Dụ ra, “Anh chịu hết nổi rồi.”
Đến đây Trần Dụ mới ngồi im, nhìn Dụ Minh cười cười sướng sướng một lúc Trần Dụ gục xuống hôn vào bờ môi của anh ta mãnh liệt.
Đã rất lâu rồi Trần Dụ mới cảm thấy hạnh phúc như thế này, cậu ôm lấy Dụ Minh không rời thậm chí còn theo Dụ Minh vào nhà vệ sinh.
Những giọt nước rơi xuống cơ thể của cả hai, Trần Dụ đưa tay kỳ lưng cho Dụ Minh và ngược lại, Dụ Minh đưa tay từ từ xuống đến m.ô.n.g của Trận Dụ, anh ta dùng ngón tay đưa vào bên trong Trần Dụ bất ngờ la lên một cái: “Anh dở hơi hả.”
Dụ Minh hôn cậu từ phía sau: “Cái nữa không?”
Trần Dụ xoay người lại nhảy lên người anh ta, hôn vào môi Dụ Minh: “Anh đừng có hối hận nha.”
Trần Dụ nằm trong vòng tay của Dụ Minh, cậu cảm nhận rất chân thật tình tiết hiện tại của cả hai, con tim cậu vô cùng xao xuyến nhớ rõ từng chi tiết trên cơ thể Dụ Minh. Cậu vô cùng hài lòng với hiện tại, vì cuối cùng những nút thắt suy nghĩ trong cậu cũng được gỡ bỏ.
Chỉ sợ âu lo nhiều sẽ trở thành bệnh, Trần Dụ đã cố không suy nghĩ nhiều nữa.