Câu như một cái vòng kim cô siết chặt quanh đầu tôn hầu nhi, coong một tiếng, khiến Khương Tố Oánh chút choáng váng. Máu dồn lên, trong khoảnh khắc tai cô vang lên tiếng ong ong.
Chiêu của Liêu Hải Bình tay quá bất ngờ. Dù cho Khương Tố Oánh một vạn cái phỏng đoán, cũng nghĩ đối phương ý định như .
Cô càng hiểu tại như thế — tình yêu cần sự bình đẳng và tự do. Cô và Liêu Hải Bình chỉ gặp hai , đừng đến tình bạn, còn tính là quen , chuyện còn đối chọi gay gắt, thể kết hôn ?
Thật là vớ vẩn.
Hiểu cũng quan trọng, Liêu Hải Bình là nghiêm túc.
Hắn nâng tách , tiếp tục: “Theo lễ xưa, nên xin cưới , đó mới trao đổi canh*. cha mất sớm, một việc…”
* canh: ngày sinh tháng đẻ
Khương Tố Oánh thể thêm, ngắt lời phắt dậy: “Anh đừng bậy. Xin cưới gì, đính hôn gì, từng !”
Bàn ăn lập tức im lặng.
Liêu Hải Bình ngẩng đầu, cùng cô bốn mắt . Đồng tử đen ngòm, khiến Khương Tố Oánh nhớ đến cái hồ băng hồi nhỏ. Bề ngoài tĩnh lặng, bên là dòng chảy ngầm cuốn xuống.
Sau đó, cạch.
Tách trong tay Liêu Hải Bình đặt xuống, dùng ngón tay xoa xoa lên mặt tách sứ. Một lúc , hỏi: “Vừa và cô gì?”
Làm tín nhiệm.
Thì đây chính là cái giá trả cho việc phá vỡ quy tắc của Liêu Hải Bình, là “mặc cho xử lý” của .
Rõ ràng trong mắt Nhị gia, theo lý xin cưới mới là hành động của một quân tử. Giữa nam và nữ thể tùy tiện giao du, danh phận mà cùng chui phía rèm trong phòng khám, chuyện như thấy thứ hai.
Gặp cũng — nhất định b.ắ.n c.h.ế.t Trương Hoài Cẩn.
Một khi trong lòng ưa thích, cưới hỏi đàng hoàng là đúng lẽ, là tôn trọng. Đạo lý đến một cách trang nghiêm, giống như một sợi dây mềm, quấn chặt Khương Tố Oánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dan-quoc-phong-cot/chuong-30.html.]
Khương Tố Oánh khi học đại học ở Kent tham gia một khóa học logic do giáo sư Frank giảng dạy.
Khóa học dễ lấy điểm, sinh viên Trung Quốc ít. Cô chăm chỉ học ba tháng, đêm đêm thắp nến sách, luận văn về “Nói về nghệ thuật ngụy biện”, cuối cùng đạt điểm A, còn chạy đến quán nhỏ ăn một bữa thịnh soạn.
Theo lý thuyết của Hegel, cách của Liêu Hải Bình là đánh tráo khái niệm, là bịa đặt.
kiến thức là kiến thức, thực tiễn là thực tiễn. Dù trong lòng cô nhiều lý luận, cũng thể phát biểu .
Bởi vì đối phương một bộ logic riêng — bộ logic đó tuy mang hướng cũ kỹ, nhưng trong khuôn khổ của riêng hợp lý, đưa một hình thức tròn vuông, cho phép khác phản bác.
Tranh luận với một như , còn bằng hét to rõ ràng: “Mơ cũng đừng mơ, là đang mơ!”
Khương Tố Oánh hét lên ồn ào như xong, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Cảm xúc tích tụ lâu ngày kẹt ở cổ họng, cuối cùng cũng vượt qua trở ngại, phun trào ngoài — Liêu Hải Bình vấn đề, chứ cô thì .
Anh cả Khương Cảnh Thái há hốc miệng, nhất thời gì. Đũa trong tay nhặt lên run rẩy va thành bát, kêu “keng” một tiếng.
Ông Khương gượng, hô hô hai tiếng, thấy ai tiếp lời, đành ngừng . Nhìn trái , nên bắt đầu từ để hòa giải.
Mỗi bước mỗi xa
Một lúc lâu , Liêu Hải Bình lên tiếng, phá vỡ cục diện bế tắc: “Tố Oánh.”
Hắn cố ý gọi cô là “Tố Oánh”.
Hai chữ từ đầu lưỡi trượt , ma sát trong khí, từ môi răng phát niềm vui khiến lòng xao xuyến.
Đào tươi đều gai, đ.â.m miệng tay là bình thường. nghĩ đến thịt ngọt ngào đó, chờ đến ngày khi cắn miệng, nước trái cây sẽ vỡ , bao ngọt ngào.
Khi gọi tên cô xong, Liêu Hải Bình mở miệng, chuẩn điều gì đó —
Đinh, đinh.
Chiếc đồng hồ quả lắc Tây Dương kêu lên hai tiếng nặng nề, qua giờ Mùi.