ĐĂNG HOA TIẾU - Nữ Tử Cô Độc Vào Kinh Trả Thù Cho Cả Gia Đình - Chương 145: Thiên tài y quan 1
Cập nhật lúc: 2025-04-05 07:18:50
Lượt xem: 384
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khụ khụ khụ ——
Trong lúc cơn ho dữ dội, tay văng , Bùi Vân Ánh luống cuống lau những vệt vương y phục. Gương mặt vốn luôn giữ nét thản nhiên, bình tĩnh của cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, hiếm khi để lộ biểu cảm sinh động đến .
Lục Đồng cảm thấy khung cảnh mắt vẻ thuận mắt hơn nhiều.
Sau khi chỉnh y phục, Bùi Vân Ánh mới sang nàng, ngạc nhiên thốt lên: “Nàng đang cái gì ?”
Dù rằng y giả phân biệt nam nữ, dù hình ảnh Lục Đồng trong từng gắn liền với sự ngại ngùng hổ, nhưng dẫu cũng là một thanh niên, còn nàng vẫn là một thiếu nữ, việc nàng trong một căn phòng kín với , với nhừng lời thẳng thắn như , thật sự quá mức kinh hãi.
Lục Đồng dáng vẻ bối rối của , thấy thú vị, liền nghiêng đầu đáp: “Hóa ngay cả đại nhân cũng ? Vậy đây đúng là bí mật .”
“Tất nhiên là ,” phủi vụn áo, “nhưng nàng ?”
Lục Đồng im lặng.
“Nàng…”
“Ta hằng ngày hành chẩn, thường xuyên dùng kim châm cứu,” nàng cắt ngang, gõ nhẹ lên chiếc hòm bàn, tiếp: “thêm một cây kim bớt một cây cũng khác biệt lắm. Đại nhân cần lộ vẻ mặt như thế.”
Lời nàng sắc bén vô cùng. Nếu Kim Hiển Vinh mặt ở đây, lẽ tức đến mức thổ huyết. nàng một cách nghiêm túc như thể nhận những lời mỉa mai đến mức nào.
Bùi Vân Ánh đưa tay lên trán, khẽ : “Đừng nữa…”
Nhìn dáng vẻ của , Lục Đồng càng cảm thấy vô cùng mới lạ. Vị chỉ huy sứ trông lúc nào cũng thong dong, dường như gì thể khó . Không ngờ chịu nổi những lời , thật đúng là lãng phí một gương mặt tuấn.
Quả nhiên thể qua vẻ bề ngoài.
Một lúc lâu , Bùi Vân Ánh mới lên tiếng, biểu cảm phần phức tạp: “Nàng thật sự…”
Không thành kiến với y quan hành chẩn, mà là vì đức hạnh của Kim Hiển Vinh thật sự khó mà chấp nhận . Trong khi Lục Đồng kiểu dễ dàng chịu đựng, nếu nàng lợi dụng thì chẳng hợp lý chút nào.
“Tất nhiên là giả ,” Lục Đồng đáp.
Bùi Vân Ánh ngẩn .
Lục Đồng đang nghĩ gì, chỉ thản nhiên tiếp lời: “Đại nhân cũng , trong mắt , thể nam nhân và thịt lợn c.h.ế.t chẳng khác gì , đều quan trọng. Hơn nữa bệnh của tuy phiền phức nhưng khó chữa. Đại nhân cần lo lắng quá mức.” Dứt lời, nàng đặt tấm chặn giấy hình tì hưu lên đơn thuốc : “Đơn thuốc ở đây, đại nhân theo lời , sắc thuốc cho họ uống. Bảy ngày sẽ .”
Nói xong, Lục Đồng dừng , ánh mắt lặng lẽ Bùi Vân Ánh.
Hắn nhận ánh mắt của nàng, khựng : “Sao ?”
Lục Đồng gật đầu, giọng điệu bình thản: “Bệnh của Kim đại nhân, đàn ông tuổi thường mắc . Nếu đại nhân cũng gặp phiền phức tương tự, cần giúp đỡ, cứ tìm đến . Với mối quan hệ của chúng , cũng sẽ giữ bí mật cho đại nhân.”
Lời dứt, căn phòng rơi im lặng.
Có một thoáng, Lục Đồng cảm thấy gương mặt tuấn của như đóng băng, dường như đang cố gắng duy trì vẻ điềm tĩnh. Một lúc , Bùi Vân Ánh thản nhiên đáp : “Cảm ơn, nhưng cần.”
“Vậy ?” Lục Đồng liền tỏ vẻ tiếc nuối: “Thật đáng tiếc.”
Nàng dứt lời, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng trong trẻo: “Cái gì đáng tiếc ——”
Đoàn Tiểu Yến ló đầu , thấy Lục Đồng thì ngạc nhiên: “Lục đại phu, ngài ở đây?”
Lục Đồng thêm, đeo hộp y dược lên vai, chỉ lạnh nhạt với cả hai: “Ta về đây.”
Nàng rời , để Đoàn Tiểu Yến theo bóng dáng mà gãi đầu thắc mắc: “Lạ thật, thấy Lục đại phu hôm nay vui hơn khi nhỉ? Gặp chuyện gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-145-thien-tai-y-quan-1.html.]
Hắn Bùi Vân Ánh, như chợt nhớ đến cảnh thấy, kích động chỉ chiếc ghế Lục Đồng : “ mà ca, để ngài ghế của đấy! Bình thường ai dám đụng đến đồ của ?”
Bùi Vân Ánh vốn nổi tiếng sạch sẽ, ghét khác động đồ của . Chiếc ghế ngoài chẳng ai dám , mà hôm nay Lục Đồng chỉ mà còn dùng giấy bút của .
Tặc tặc, quá là khoan dung với Lục đại phu .
Một lúc lâu , Đoàn Tiểu Yến vẫn thấy ai đáp .
Cậu mặt , thấy Bùi Vân Ánh bàn, tay chống trán, trông như đang đau đầu.
Thiếu niên tò mò liền tiến đến gần: “Hai chuyện gì thế? Lục đại phu thấy tiếc nuối cái gì?”
Bùi Vân Ánh ngẩng đầu, chỉ đưa tay đẩy đầu một bên, lạnh lùng đáp: “Câm miệng.”
...
Rời khỏi Phủ Điện Soái, Lục Đồng ghé qua nơi nào khác, mà trở về thẳng Y Quan Viện.
Trong sảnh đường, Thường Tiến – một trong những y chính – đang căn dặn các y quan khác về lịch trực. Thấy Lục Đồng , ông liền nhanh chóng kết thúc lời dặn dò, bước tới hỏi nàng: “Lục y quan, xem qua bệnh tình của Kim Thị Lang chứ?”
Lục Đồng gật đầu.
Ông đánh giá nàng một chút, vẻ mặt đầy lo lắng: “Không xảy chuyện gì chứ?”
“Không,” nàng bình tĩnh đáp.
Nghe , Thường Tiến mới thở phào nhẹ nhõm.
Thường Tiến là hiền lành, khi kỳ thi mùa xuân kết thúc, chính ông là đầu tiên đánh giá bài thi của Lục Đồng là hảo. Ông luôn dành cho nàng sự chú ý đặc biệt. Lúc , khi Thôi Mân yêu cầu Lục Đồng đến khám bệnh cho Kim Hiển Vinh, Thường Tiến lo lắng nhiều. Dù đức hạnh của Kim Hiển Vinh ai cũng , cả Y Quan Viện chẳng mấy tình nguyện đến chữa trị cho y.
Ông thậm chí chuẩn tinh thần rằng nếu Lục Đồng về trong nước mắt, ông sẽ tự cầu xin Viện Trưởng và nàng nhận lấy nhiệm vụ . nay thấy nàng bình tĩnh trở , thần sắc chẳng khác ngày thường, thật khiến ông bất ngờ.
“Lục y quan,” Thường Tiến tiếp, “ một việc cần thông báo với ngươi. Tào Hoè đột nhiên cảm lạnh, liệt giường xin nghỉ phép, mấy ngày tới e thể cùng ngươi đến Kim phủ .” Ông ngập ngừng nàng, “Ta sẽ trình lên Viện Trưởng để cử một y quan khác đồng hành cùng ngươi…”
Không đợi ông xong, Lục Đồng ngắt lời: “Không cần.”
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Thường Tiến sửng sốt.
“Bệnh tình của Kim đại nhân, xem qua hôm nay, nghiêm trọng, một là đủ. Thêm chỉ tổ phiền phức. Không cần vì mà mất thời gian của khác.”
Những lời chuẩn sẵn của Thường Tiến bỗng chốc nghẹn nơi cổ họng: “…Thật ?”
Dù là Kim Hiển Vinh, thông thường thêm một chia sẻ công việc cũng . Lục Đồng thẳng thừng từ chối thiện ý của ông?
Thậm chí, thái độ của nàng còn chút lạnh nhạt.
Lục Đồng gật đầu chào ông, mang hòm thuốc rời , tiến khu nội viện.
Thường Tiến yên tại chỗ, theo bóng lưng nàng hồi lâu, lẩm bẩm: “Không hổ là đầu kỳ thi mùa xuân, bài thi Nghiệm Trạng hảo đến …”
“Quả nhiên bình thường.”
Nhớ xin nghỉ , mặt ông thoáng đen .
“Không ốm , ốm , chọn đúng lúc mà liệt giường.”
Ông hậm hực vung tay áo, rời .