ĐĂNG HOA TIẾU - Nữ Tử Cô Độc Vào Kinh Trả Thù Cho Cả Gia Đình - Chương 180: Thầy 2
Cập nhật lúc: 2025-04-05 07:51:17
Lượt xem: 411
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bùi Vân Ánh nghẹn lời, Nghiêm Tự cầm chén nhấp một ngụm, sắc mặt cuối cùng cũng dịu , nghĩ ngợi : “ mà, qua chuyện , nhà họ Thích chắc sẽ thuyết phục Thái tử từ bỏ . Không chừng ngày mai ông sẽ xúi giục Xu Mật Viện gây khó dễ cho Điện Tiền Ti.”
Nghiêm Tự nhạt: “Nhà họ Thích là cái thá gì, sớm muộn cũng khách địa ngục. Còn Thôi Mân ,” ông liếc Bùi Vân Ánh, “Vừa gửi thiệp mời của Xu Mật Viện, lập tức ném vị ân nhân của ngươi đến cửa, mong nàng thể trở về.”
“Ân nhân của ngươi, kết oán ít nhỉ.”
Bùi Vân Ánh gật đầu, giọng chuyển hướng: “Ngài chẳng quan tâm nàng ?”
Nghiêm Tự giận dữ quát: “Cầm theo đao của ngươi cút ngay!”
Bùi Vân Ánh: “Vâng.”
Rời khỏi phủ Nghiêm Tự, Bùi Vân Ánh lập tức trở về phủ Điện Soái.
Hắn cố ý một vòng quanh hành lang phía đông cổng Hữu Dực, để vô đường thấy rõ vết bầm khóe môi . Đợi đến khi hoàng hôn dần buông, mới thong thả phủ Điện Soái.
Trong sân nhỏ, chuồng chó trống rỗng, thấy Đoàn Tiểu Yến đang cho chó ăn trong sân. Vừa bước phòng, Bùi Vân Ánh liền thấy trong đại sảnh của phủ Điện Soái, Đoàn Tiểu Yến đang bàn, một tay đặt bàn, nghiêm túc lắng đối diện chuyện.
Thấy , Đoàn Tiểu Yến vui vẻ vẫy tay: "Đại nhân về !"
Người lưng về phía cũng đầu .
Bùi Vân Ánh sững , hỏi: "Sao ngươi tới đây?"
Lục Đồng còn kịp trả lời, Đoàn Tiểu Yến nhanh nhảu đáp: "Lục y quan nghỉ nửa tháng, đến đây để đưa phương thuốc mùa hè. Vừa dạo ăn uống khó tiêu, lúc nào cũng thấy khó chịu, rảnh rỗi gì, bèn nhờ Lục đại phu kê giúp một đơn thuốc tiêu thực."
Vừa dứt lời, mới nhận vết thương mặt Bùi Vân Ánh, lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng kêu: "Trời đất ơi, ai đánh ? Ai? Tên khốn nạn nào dám động tay với khuôn mặt tuấn tú của ? Đây là bộ mặt của Điện Tiền Ti chúng đấy!"
Bùi Vân Ánh : "Trước đây chẳng từng , Chỉ Tử mới là bộ mặt của Điện Tiền Ti ?"
Đoàn Tiểu Yến nghiêm túc trả lời: "Cái đó giống, hai các ngươi, một nam một nữ mà."
Bản dịch đăng kênh MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.
Lục Đồng ngẩng lên, ánh mắt dừng ở vết bầm khóe môi Bùi Vân Ánh, trong lòng thoáng động.
Lúc ban ngày, khi chia tay ở hành lang, mặt vẫn vết thương .
Đoàn Tiểu Yến vẫn đang ầm ĩ: "Đánh đánh mặt, vết thương nặng thế chẳng lẽ nên bắt bồi thường chút tiền tổn hại dung nhan ? Ca, cho , ai đánh ngài, lập tức đơn kiện ngay!"
Bùi Vân Ánh sờ khóe môi sưng của , : "Cũng khá nặng đấy."
"Nếu Lục y quan ở đây," về phía Lục Đồng, "phiền Lục y quan kê giúp một đơn thuốc nữa nhé."
…
Đến tối, ánh đèn trong phòng sáng.
Bùi Vân Ánh đến bàn xuống, đưa tay tháo đao bên hông: "Chẳng tối nay sẽ đến tìm nàng ? Sao nàng tự đến đây?"
Lục Đồng đóng cửa: "Nhân ở Y Quan Viện đông đúc, tiện lắm. Ta nghĩ, vì để ngài tìm , chi bằng đến tìm ngài."
Ít nhất ở phủ Điện Soái , bộ đều là của Bùi Vân Ánh.
Nghe , : " nàng chủ động đến phủ Điện Soái, sợ tổn hại thanh danh ?"
Lục Đồng cũng xuống bàn, đáp: "Hiện giờ ngài và lời đồn lan khắp nơi, nếu né tránh, ngược càng cố ý. Người ngoài , sẽ giả vờ thanh cao, che tai bịt mắt."
Trong những lời đồn phong nguyệt, đối với nam nhân thì là vinh quang hấp dẫn, nhưng đối với nữ nhân là gông xiềng thanh danh.
Nghe , ánh mắt Bùi Vân Ánh khẽ động, nàng một cái thật sâu : "Xin , là liên lụy nàng." Lục Đồng bình thản đáp: "Ta trách ngài."
Đây là lời thật lòng.
So với việc quỳ xuống kẻ hại cả gia đình mặt bao nhiêu , nàng thà như thế còn hơn. Sự nhục nhã của nàng đến từ mấy thứ vô dụng như thanh danh nữ nhi, mà là từ việc cúi đầu kẻ thù.
"Huống hồ," nàng ngẩng đầu, thẳng khuôn mặt , "Chẳng ngài cũng dễ chịu gì ?"
Bùi Vân Ánh ngẩn .
Lúc , vết bầm khóe môi càng trở nên rõ ràng, vết tím xanh nổi bật khuôn mặt sạch sẽ.
"Ngài đến gặp Nghiêm Tự ?"
Hắn , chỉ cúi đầu , dường như động đến vết thương ở khóe môi, khẽ hít lạnh một tiếng.
Lục Đồng dừng , đặt hộp thuốc lên bàn, lấy một lọ thuốc đưa cho .
"Ngọc Cơ Cao?"
Bùi Vân Ánh nàng: "Sao nàng dùng?" Rồi tiếp: "Vết thương nhẹ của cần dùng, nàng giữ ."
"Ta còn một lọ." Lục Đồng ngắt lời , đưa thêm cho một thanh tre.
Hắn gì nữa.
Suy nghĩ một chút, Bùi Vân Ánh cầm lấy lọ thuốc, mở nắp, nhận lấy thanh tre từ Lục Đồng, dùng nó lấy một ít thuốc mỡ bôi lên khóe môi.
Trong phòng gương, bôi mấy chính xác, thuốc mỡ màu xanh lục dính lem nhem quanh miệng.
Bôi vài cái, đột nhiên nàng, mặt dày đưa thanh tre mặt nàng.
"Hay là nàng bôi giúp ?"
Lục Đồng thèm để ý đến .
Hắn thở dài, như đoán , định tiếp tục tự bôi, thì Lục Đồng bất ngờ đưa tay, nhận lấy thanh tre, nâng tay bôi thuốc lên mặt .
Bùi Vân Ánh khựng .
Khoảng cách giữa hai gần.
Mặt trời lặn xuống, tiểu viện của Điện Tiền Ti tĩnh lặng vô cùng. Trong bóng tối u ám, những chiếc đèn lồng treo cây đung đưa theo gió, rải ánh sáng vàng nhạt yên bình.
Nàng ngẩng đầu, cẩn thận dùng thanh tre bôi thuốc mỡ từ từ lên khóe môi . Một làn gió nhẹ thổi qua khe cửa sổ, thoảng mùi hương thuốc nhàn nhạt.
Không hiểu vì , khoảnh khắc , bỗng nhớ đến câu hỏi của Nghiêm Tự trong căn phòng tối ban nãy.
“Ngươi thực sự thích nàng ?”
Hắn đáp: “Giữa và nàng trong sáng, thuần khiết tì vết.”
Nghiêm Tự chế giễu: “Không thích? Không thích mà ngươi vội vàng chạy đến cứu , thích mà mạo hiểm nhà họ Thích phát hiện để đỡ cho nàng . Rõ ràng ngươi bây giờ là thời điểm nhất.”
“Bao năm nay, thấy ngươi bận tâm đến ai như .”
Bùi Vân Ánh cụp mắt xuống.
Thuốc mỡ môi mang cảm giác mát lạnh, nhưng nơi thanh tre lướt qua khiến cảm thấy như nóng âm ỉ, mơ hồ mà rõ rệt.
Trong phòng từ lúc nào rơi im lặng, Lục Đồng ngẩng đầu lên, bất giác ngây .
Bùi Vân Ánh đang cúi đầu nàng.
Ánh trăng qua cửa sổ rọi lên gương mặt , dịu nét sắc sảo, mang một chút cảm giác ấm áp. Đôi mắt đen sâu thẳm sáng rực nàng, trong trẻo sâu thẳm đáy.
Ngón tay Lục Đồng khẽ co .
Bóng dáng nàng phản chiếu trong đôi mắt , gợn lên những đợt sóng mơ hồ. Lục Đồng sững , vô thức tránh ánh của , nhưng ánh mắt vô thức trượt theo sống mũi , dừng nơi khóe môi.
Nàng Bùi Vân Ánh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-180-thay-2.html.]
Là kiểu nhan sắc mà bất kể già trẻ gái trai đều yêu thích, ngũ quan tuấn tú tinh xảo, nhưng khuôn mặt luôn toát lên vẻ cương nghị, chút yếu mềm. Thường ngày vẫn luôn giữ nụ nhẹ, mang cảm giác tươi sáng như làn gió ấm, nhưng khi , lúm đồng tiền biến mất, sắc môi đỏ tươi với đường nét rõ ràng trở nên quyến rũ kỳ lạ.
Đêm dịu dàng, hương hoa thoảng qua.
Nàng ngẩng đầu, đến gần , thoáng ngửi mùi hương thanh lạnh nhàn nhạt từ .
Bùi Vân Ánh cúi mắt nàng, dường như nhận khoảnh khắc nàng thất thần, bỗng nhiên mỉm, giọng đầy ẩn ý: “Lục đại phu, nàng đang …”
Lông mi Lục Đồng khẽ động.
Trong khí, hương thơm thanh lạnh bỗng trở nên nồng nàn hơn, hòa quyện cùng ánh đèn, tạo thành những gợn sóng dịu dàng.
Chàng trai nghiêng về phía , đôi mắt đen sáng rực như , khóe môi vẽ nên nụ sáng lạn, chậm rãi nốt câu còn .
“…phi lễ chứ?”
Lục Đồng: “…”
Gió nhẹ, cái gì mà sóng gợn đều biến mất trong nháy mắt. Nàng đặt mạnh thanh tre xuống bàn, lạnh lùng : “Tự .”
Hắn nhịn bật , đôi mày mắt tràn đầy niềm vui.
Bùi Vân Ánh cầm lấy thanh tre, bôi thuốc qua loa vài , như nghĩ đến điều gì, sang nàng.
“Lục đại phu,” , “ thể hỏi nàng một chuyện ?”
“Chuyện gì?”
“Năm đó dịch bệnh ở huyện Thường Vũ, đó nàng biến mất, thực sự là bọn buôn bắt cóc ?”
Lục Đồng ngờ hỏi điều , thoáng ngẩn .
Bùi Vân Ánh lặng lẽ nàng.
Thanh Phong từng điều tra, năm Vĩnh Xương thứ 32, huyện Thường Vũ xảy một trận dịch lớn.
Dịch bệnh lan tràn khắp nơi, dân trong huyện gần như từng nhà đều thiệt mạng.
Lục gia bình an vô sự trong trận dịch .
Vì sống sót trận dịch năm đó ít, hàng xóm của Lục gia phần lớn qua đời, thông tin về “Lục Mẫn” mà Thanh Phong tìm vô cùng khó khăn.
Người cung cấp thông tin rằng, Lục gia tự nhận, tam tiểu thư Lục Mẫn của họ bọn buôn bắt cóc trận dịch, đến nay rõ tung tích. Tuy nhiên, những đứa trẻ bắt cóc thường kết cục thê thảm, nhưng bảy năm , Lục Đồng xuất hiện trở , một y thuật xuất thần nhập hoá. Điều khiến khó lòng liên tưởng đến việc bảy năm Lục gia thoát khỏi trận dịch bệnh lớn một cách thần kỳ.
Hắn hỏi Lục Đồng từ lâu, nhưng luôn cảm thấy việc dò hỏi bí mật của khác là nên. Huống hồ, Lục Đồng vốn là sự phòng cao.
Sau khi chuyện họ một đoạn tiền duyên ở pháp trường Tô Nam năm đó, hiện giờ họ cũng coi như là cố nhân. Hơn nữa, so với , mối quan hệ giữa họ hiện tại hơn nhiều.
Những điều thể hỏi đây, giờ cũng thể thử hỏi.
“Người đưa nàng , là sư phụ dạy nàng y thuật ?”
Hồi lâu, Lục Đồng khẽ đáp: “Ừm.”
“Nếu là sư phụ,” hỏi, “vì khi rời với gia đình một tiếng?”
Người cung cấp tin tức kể rằng, Lục gia vẫn từ bỏ việc tìm kiếm cô con gái út dù nàng mất tích nhiều năm. Họ vẫn giữ niềm tin rằng một ngày nào đó sẽ tìm thấy nàng. Chính niềm tin giúp họ thể sống tiếp, nhưng cũng khiến cha nàng hao tâm tổn trí, đến mức đầu bạc trắng khi mới độ tuổi trung niên, vẻ ngoài già nua hơn hẳn những cùng tuổi.
Thực , ngẫm kỹ một chút, việc khó đoán.
Tiêu Trục Phong từng với : “Xem chuyện rõ ràng. Bảy năm , khi dịch bệnh xảy ở huyện Thường Vũ, một vị thần y qua nơi đó. Có lẽ thấy Lục Mẫn thiên phú nên nhận đồ , và điều kiện là cứu sống cả gia đình cô .”
Trực giác của mách bảo , điều chút đúng. “Nếu nhận đồ , thể đường đường chính chính nhận, tại lén lút đưa ?”
Tiêu Trục Phong đồng tình: “Thần y thường tính khí cổ quái. Có lẽ sợ gia đình nỡ rời xa cô bé, nên mới lặng lẽ mang .”
Nói vẻ cũng hợp lý.
Bùi Vân Ánh luôn cảm thấy gì đó đúng.
Chỉ là thể chỉ rõ điều đúng ở , nhưng trực giác mách bảo , dù thần y lập dị, cũng đến mức qua loa như .
Huống hồ nhiều năm , Lục Đồng mới chỉ chín tuổi. Trước đó từng nàng am hiểu y lý, Lục gia cũng ai nghề y. Nói rằng nàng thiên phú bẩm sinh, phần khó tin.
Mọi chuyện đều kỳ lạ.
Thanh tre đặt lên bàn, lọ thuốc sứ trắng ánh đèn bóng loáng tỏa sáng.
Giọng của trai nhẹ nhàng, ấm áp, nhưng khiến hàng mi của Lục Đồng khẽ run.
Tại một lời?
Khi rời huyện Thường Vũ, rõ ràng nhiều cơ hội, tại thể tìm cơ hội để ?
Nàng siết chặt tay, móng tay ghim sâu lòng bàn tay.
Trước mắt bỗng hiện lên bóng dáng của Vân Nương đang đội mạng che mặt.
Bà trong xe ngựa, vạt váy màu nhạt hòa cùng nền tuyết trắng bên ngoài.
Cô bé Lục Đồng ngày đó bất an bà: “Tiểu thư, khi , thể để từ biệt cha ?”
Người phụ nữ mạng che mặt dường như bật : “Không .”
Bà : “Đây là bí mật giữa và ngươi. Cha ngươi uống bảy ngày giải dược, dịch độc sẽ trừ. nếu ngươi tiết lộ bí mật, ngày cuối cùng, giải dược sẽ biến thành độc dược, cả nhà ngươi sẽ ai sống sót.”
“Hiểu ?”
Lục Đồng rùng .
Sau đó, nàng cẩn thận theo lời của Vân Nương, mỗi ngày sắc thuốc cho nhà uống. Cha nghi ngờ, nhưng nàng chỉ là do huyện thái gia bụng phát cho nghèo. Khi đó, cha cùng tỷ trong nhà đều bệnh đến mức thể rời khỏi giường, dù nghi ngờ cũng còn cách nào kiểm chứng.
Tuy nhiên, những vết lở loét nhà quả thực ngừng , cũng còn nổi thêm mụn nhọt. Dịch bệnh đến cửa ngậm ngùi .
Vân Nương lừa nàng.
Lúc đó, Lục Đồng còn nhỏ, vui mừng âm thầm tính toán trong lòng. Vân Nương ngày thứ bảy giải dược sẽ thành độc dược, thì sáu ngày đầu nàng sẽ im lặng, đợi đến ngày thứ bảy, khi thấy cha uống giải dược xong, nàng sẽ bộ sự thật.
Nàng chỉ từ biệt cha , nếu đột nhiên biến mất lý do, họ sẽ lo lắng.
Đến ngày thứ sáu, khi cho gia đình uống giải dược, Lục Đồng đến cổng thành tìm Vân Nương để lấy dược liệu cho ngày thứ bảy. Vân Nương bảo nàng lên xe ngựa, đưa cho nàng một chén nóng. Nàng nghi ngờ gì, ngửa đầu uống hết, khi tỉnh , thấy xung quanh là đường xa núi dài, còn là những con phố quen thuộc của huyện Thường Vũ.
Nàng kéo rèm xe ngựa, hoang mang cảnh vật xa lạ bên ngoài: “Chẳng … uống liên tục bảy ngày giải dược ?”
Người phụ nữ mặt tháo mạng che mặt, lộ khuôn mặt xinh như hoa ngọc, mỉm : “Chỉ cần sáu ngày là đủ.”
Nàng dám tin: “Bà lừa ?”
“ .”
Người phụ nữ bật , giống như bao dung lời ngây thơ của đứa trẻ, xoa đầu nàng, giọng điệu dịu dàng đến mức gần như kỳ quái.
“Nếu , chẳng ngươi sẽ cơ hội cho họ ?”
Sự chia ly đến quá đột ngột, để nàng chuẩn chút nào. Nàng ngây trong xe ngựa, quên cả phản ứng, cho đến khi Vân Nương đưa tay kéo rèm xuống, che bộ cỏ dại, cành sương, khói sâu nước rộng dọc đường.
Chỉ còn nụ của phụ nữ.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
“Tiểu cô nương .”
Bà : “Thứ , gọi là nuối tiếc.”