Kỷ Tuân cụp mắt xuống.
Y vốn lạnh nhạt, thờ ơ với  thứ. Gia đình từng bảo rằng ngoài y thuật, y  kém nhạy cảm với chuyện đời.
 Trước đây   từng nghĩ  kém cỏi, bởi    việc  đời đều cần sự nhanh nhạy. Hắn tình nguyện dành tâm tư cho những điều quan trọng hơn.  giờ đây,  nhận  sự chậm trễ   khiến  bỏ lỡ điều gì, bây giờ mới tranh giành   còn cơ hội nữa.
"Kỷ Y Quan?" Giọng Lục Đồng vang lên bên tai kéo  khỏi dòng suy nghĩ.
Kỷ Tuân  nàng, một lúc  nhẹ giọng: "Trước đây, ở Y Quan Viện,  từng  nàng chữa bệnh  từ thủ đoạn, thiếu y đức. Lời lẽ khi  quá nặng,  chỉ  lời một phía, là  của . Hôm nay,   xin  cô  nữa."
"Không cần xin  ." Lục Đồng đáp, "Chẳng   cũng   ngài  ?"
" mà..."
"Ta   rõ với ngài , là  của . Những lời ngài trách mắng cũng  sai. Sau   sẽ ghi nhớ lời dạy của Kỷ Y Quan, khi kê đơn sẽ cẩn thận hơn."
Nàng mỉm , giọng điệu pha chút tinh nghịch hiếm hoi. Kỷ Tuân  nàng, dường như  sự nhẹ nhàng   ảnh hưởng, cuối cùng  cũng bật , nụ  chứa đựng sự nhẹ nhõm.
"""Hoàng thượng  phê chuẩn ý chỉ của Thường Y Chính, dự định lập một Y Phương Cục riêng ở Thịnh Kinh. Các đại phu dân gian  Y Quan đều  thể tham gia cùng thảo luận, biên soạn các phương thuốc thành sách,  đó phát hành đến các y quán lớn nhỏ ở Thịnh Kinh."" Kỷ Tuân : ""Trước đây y thư chủ yếu  lưu giữ trong Thái Y Cục, các đại phu dân gian chỉ  thể tự tìm tòi qua kinh nghiệm hành nghề. Nếu  y tịch  biên soạn đồng bộ, chắc chắn sẽ mang  lợi ích cho bá tánh."".
Lục Đồng: ""Thật  ?"""
Kỷ Tuân gật đầu: "Vậy nên, đến lúc biên soạn y tịch, mong Lục Y Quan giúp sức."
"Ta giờ   còn là quan y nữa, Kỷ đại nhân  cần gọi  như thế.  nếu  gì cần giúp,  sẵn lòng hỗ trợ."
Kỷ Tuân chắp tay cúi chào cảm ơn nàng.
Sau khi  thêm vài câu, buổi châm cứu hôm đó kết thúc. Hắn thu dọn hòm thuốc, chuẩn  rời .
Lục Đồng tiễn   cửa. Đến  cổng y quán,  nhận  ngoài trời   từ lúc nào  mưa lất phất. Cơn mưa nhỏ  ướt đẫm con đường đá xanh ở Tây Nhai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-245-chuan-bi-hon-le-2.html.]
Tiểu đồng Trúc Linh  dậy từ chiếc ghế,  theo  Kỷ Tuân. Lục Đồng  bầu trời, lấy từ  cửa y quán  một chiếc ô đưa cho : "Dùng cái  ."
"Đa tạ."
Kỷ Tuân cầm ô, cùng Trúc Linh bước  ngoài,   con hẻm nhỏ ở Tây Nhai. Trên con đường vắng vẻ, thi thoảng  xe ngựa  qua, những giọt mưa tí tách rơi từ ô xuống vũng nước  chân. Trên mặt ô, một bông mộc cẩn nở rộ xinh , rực rỡ.
Kỷ Tuân  bông hoa, trong lòng chợt thất thần.
Dường như  nhớ  một ngày  lâu  đây, khi  qua phố Tước Nhi,   từng gặp một .
Chiếc ô của  phụ nữ chạm  vạt áo , những giọt nước mưa lạnh lẽo theo nhánh hoa  ô rơi xuống,  ướt một mảng lớn  ngực.
Hắn  đầu  , ánh mắt họ chạm  trong thoáng giây, mang theo chút kinh ngạc.    để ý, chỉ khẽ gật đầu  bước qua mà  ngoảnh .
Bóng  đàn ông cầm ô, dáng vẻ cao ráo nhưng cô độc trong màn mưa xuân. Tiểu đồng  theo, khuôn mặt cũng thoáng nét tiếc nuối.
"Đáng thương  công tử nhà ." Cậu thầm nghĩ, "Nhân phẩm cao quý chính trực, thanh cao như bạch hạc, nhưng trong chuyện tình cảm thì  chậm trễ. Một   cho phép bản  lầm lỡ bước nào, cũng vì cái tâm quân tử  mà đến chậm một bước.
"Tiếc ,  đầu động lòng với một ,   kịp bắt đầu  bỏ lỡ."".
""Công tử, giờ chúng   ?"" Trúc Linh hỏi."
Kỷ Tuân dừng  một lúc, đáp: "Về Y Quan Viện."
"Ơ?" Trúc Linh cuống lên: "Lão gia  hôm nay nhà  tiệc, dặn ngài về sớm. Nếu ngài   Y Quan Viện, lão gia sẽ  trách phạt cho mà xem!"
"Y Phương Cục  mới thành lập, công việc còn ngổn ngang,    nhiều việc cần ." Trúc Linh cứng họng. Công tử nhà  là thế, dù đang thất tình cũng  để lộ  ngoài,  bước chân  là  chú tâm  y thuật.  nếu công tử thật sự đau lòng mãi, than vắn thở dài, thì    công tử .
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Tiểu đồng vẫn cố gắng tranh thủ: ", nhưng... Lão gia  ngài cũng đến tuổi thành gia lập thất, hôm nay tiệc nhà  mấy vị tiểu thư là con của bạn cũ phu nhân, lão gia  giúp ngài se duyên. Ngài cũng nên về xem thử chứ,   chốn   còn hoa, nhưng chốn khác vẫn còn ngát hương mà..."
"Không về."
Mưa bụi lất phất che khuất bóng   đường, giọng   dần tan trong màn mưa.