Trong thư phòng của Nghiêm Tự treo một bức tranh.
Bức tranh vẽ cảnh hoàng hôn  núi, màu sắc rực rỡ, sáng chói,   đối lập với gam màu trầm tối, cứng nhắc trong thư phòng của ông.
Có , một  đồng liêu trong triều tình cờ đến thư phòng của Nghiêm Tự, trông thấy bức tranh  hợp phong cách  thì đoán rằng ông là  yêu thích hội họa. Tin  lan truyền, khiến nhiều quan chức  lấy lòng ông vất vả tìm kiếm tranh của các danh họa nổi tiếng  quà biếu. Thế nhưng, ông  những  để tâm mà còn từ chối thẳng thừng, trả   bộ.
Những kẻ  từ chối  khỏi khó hiểu. Nếu   là  yêu tranh, tại   treo bức tranh đó trong thư phòng? Quan sát kỹ hơn, họ nhận thấy bức tranh tuy  nét vẽ tinh tế, màu sắc sống động, nhưng so   thua kém tranh của các danh họa thực thụ. Vậy mà Nghiêm Tự  coi nó như bảo vật.
Trước những lời đồn đoán của  ngoài, Nghiêm Tự chẳng mảy may bận lòng.
Hàng ngày, ông cẩn thận dùng chổi lụa quét bụi, chỉ mở hé cửa sổ để tránh gió lớn, còn đặt lò sưởi  mùa đông để bức tranh   hư hại.
Những  trong Xu Mật Viện lén lút bàn tán, rằng Nghiêm Tự coi bức tranh như một mỹ nhân tuyệt sắc, trong khi đối với mỹ nhân thật sự  vô cùng lạnh nhạt, đúng là một “ kỳ quặc.”
Lại   trong triều  rằng, vì Nghiêm Tự từng  Chiêu Ninh Công phu nhân từ chối khi còn trẻ, nên trong lòng sinh  oán hận và đố kỵ, dẫn đến tính cách vặn vẹo như hiện tại.
Nghe những lời đó, ông chỉ lạnh lùng im lặng.
Lúc , một thị vệ từ ngoài bước , cúi đầu bẩm báo: “Đại nhân, xe ngựa  chuẩn  xong.”
Nghiêm Tự đáp “Ừm,” cất chổi lụa , xoay  : “Đi thôi.”
Xe ngựa chở ông đến Đan Phong Đài.
Vào mùa thu, lá phong ở Đan Phong Đài là  nhất Thịnh Kinh. Hôm nay   mưa, cửa sổ  quán mở hé, mưa bụi mờ ảo, lá phong đỏ rực cả núi đồi. Nghiêm Tự  đó, lặng lẽ ngắm  những đỉnh núi phía xa.
"Giang  mộc lạc nhạn thanh bi, sương nhập đan phong bách thảo úy... Hồ điệp bất tri  thị mộng, hựu tùy xuân sắc thượng hàn chi..." Một ông lão tóc bạc  ngâm nga  dâng lên một bình  thanh, kèm theo một đĩa bánh màu vàng như vỏ cua. Ông cụ vuốt râu ,  ông và : "Khách quan, năm nay  đến ."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Nghiêm Tự khẽ gật đầu.
Mỗi năm  mùa thu, Nghiêm Tự đều đến  quán ở Đan Phong Đài để thưởng . Chủ quán là  quen cũ của ông, năm nào cũng để dành một chỗ  cạnh cửa sổ. Mỗi  đến, ông chẳng  gì, chỉ lặng lẽ ngắm cảnh, uống xong ấm   rời .
“Người khác đều chọn ngày nắng  để đến, chỉ  khách nhân  thích chọn ngày mưa.” Ông lão , cảm thán: “Bao năm qua, trong ngày mưa ngắm lá phong, chỉ  mỗi ngài. À ,” như nhớ  điều gì, lão nhân   tiếp: “Mới đây  một  trai trẻ cũng đến đây  ngày mưa,  chờ trong  quán đến tận giờ Tý, đèn tắt cả .”
Nghiêm Tự hạ mắt xuống, nhấp một ngụm , hỏi: “Hắn  đợi     gặp ?”
“Nghe  là đợi .”
“Vậy ?” Ông đặt chén  xuống, thản nhiên : “Vận may của   hơn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-254-ngoai-truyen-ve-nghiem-tu-co-nhan-nhap-mong-1.html.]
“Khách nhân định cứ ở đây chờ mãi ?”
“Không  ?”
Ông lão : “Lão đây già , nửa    trong đất,   một ngày nào đó,  quán  sẽ  mở nữa. Khi , khách nhân  chờ cũng chẳng còn ấm   đĩa bánh  bàn .”
Nghiêm Tự im lặng một lúc, : “Ta  .”
Ông lão chống gậy rời , bước  hai bước  dừng, giọng chậm rãi: “Lá phong ở Đan Phong Đài năm nào cũng đỏ rực. Lão vẫn còn nhớ vị cô nương  cùng khách nhân năm đó. Giờ bánh mai cua vàng  chẳng còn ai ăn nữa.”
“Chờ    là chuyện thường. Người may mắn như  trai trẻ  vốn là  ít. Bao nhiêu năm qua , khách nhân hà tất  cố chấp như . Uống xong ấm  , hãy về sớm .”
Nói xong, ông lão chậm rãi bước .
Trong  quán  chỉ còn một  Nghiêm Tự, ngoài cửa sổ là mưa lất phất.
Trên bàn, cạnh ấm , một đĩa bánh mai cua vàng nướng giòn rụm, màu sắc vàng óng. Ông vốn  thích những món bánh ngọt ngấy , nhưng  cúi đầu, từ tốn cầm một chiếc bỏ  miệng.
“Rắc…”
Tiếng cắn giòn tan khiến dường như vang vọng một giọng  vui vẻ của nữ tử nào đó: “Có   ngon ? Ta  bảo mà, bánh mai cua vàng ở  quán  là ngon nhất!”
Nghiêm Tự chợt nhắm chặt mắt.
Bản dịch  đăng  kênh MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.
Căn  quán  thực  là do một  chỉ cho , và món bánh nướng vỏ cua cũng là món mà  đó thường gọi.
Nhờ phúc của bà, ông mới  nơi   một nơi ngắm cảnh tuyệt  như .
Nghiêm Tự khi còn nhỏ sinh  trong một gia đình văn quan tứ phẩm,  là con của một tiểu . Mẹ  tính tình nhu nhược, chẳng may phạm  với chính thất phu nhân nên  trách phạt,  nhiễm phong hàn mà qua đời  lâu  đó. Mẹ  mất, cha  càng lạnh nhạt với , chính thất thì cay nghiệt. Hắn  thể tiếp tục ở  nhà, đành tự tìm đường sống, vô tình bước chân   một tiểu  trong binh phòng.
Hắn  võ nghệ xuất sắc,  việc luôn điềm tĩnh, lúc xử lý công việc luôn  tâm thế liều mạng  sợ chết. Trong binh phòng  thiếu những  như , nhưng bởi  nhiều  tự nhường công lao của  cho cấp , ánh mắt của cấp  khi   cũng dần  đổi.
Rất nhanh,   cấp  ưu ái.
Một thanh đao  nhanh  sắc bén,  chỉ  việc cẩn thận, còn hiểu chuyện và  giữ bổn phận, ở bất cứ  cũng  lòng   đầu.
Hắn thăng tiến  nhanh, dần dần nổi bật tại Xu Mật Viện.
Cha  từ chỗ coi thường, dần dần  đổi thái độ, về  còn tỏ   thiết,  kéo gần mối quan hệ với .   chỉ cảm thấy ghê tởm. Một  nọ, phòng binh  nổi loạn,  một  trấn áp, dẫn đến trọng thương, để  một vết sẹo dài ở khóe mắt.