Sau  đó,  trở thành quan  tín trong binh phòng.
Toàn Xu Mật Viện đều   một kẻ liều lĩnh như , điên cuồng  màng mạng sống. Vết sẹo dài nơi khóe mắt  dường như trở thành một dấu ấn. Mỗi khi    thấy , hình ảnh hung dữ đầy m.á.u me khi đao  lướt qua liền hiện lên, ai cũng kính nhi viễn chi.
Nghiêm Tự  mấy bận tâm. Ngày đầu thăng chức,  yêu cầu cha chuyển bài vị của   từ đường.
Mẹ  vốn xuất  thấp hèn, bài vị của bà  đủ tư cách  từ đường nhà họ Nghiêm.
 quy tắc, từ  đến nay, đều do con  quyết định.
Leo lên vị trí cao, quy tắc cũng  thể vì con  mà  đổi.
Bài vị của   đưa  từ đường,  đến Đan Phong Đài. Hắn   sở thích gì, cuộc sống trôi qua hết sức đơn điệu. Những lúc  trực trong binh phòng,  chỉ   một  ngắm núi, ngắm sông. Người khác sợ ,  lưng còn chê bai tính cách kỳ quặc, hung dữ của , nhưng  chẳng mảy may quan tâm.
Lá phong ở Đan Phong Đài   , gió thu cũng chẳng xen  chuyện thế gian. Hắn  yên lặng, lắng  tiếng động lạo xạo trong bụi cỏ.
Hắn nghĩ đó là thích khách  ám sát . Ở Xu Mật Viện,  trở thành bia ngắm công khai,    c.h.ế.t  đếm xuể. Hắn chờ thích khách  tay, định một đao kết liễu đối phương.  đợi mãi, kẻ đó vẫn  hành động.
Cho đến khi một tiếng "bốp" vang lên,   tiếng bực bội trong bụi cỏ: "Gần tháng mười  mà vẫn còn lắm muỗi thế !"
Là giọng một cô gái trẻ.
Hắn nhíu mày, thấy từ bụi cỏ phía , một nữ tử nhảy .
Nữ tử  còn  trẻ, mặc một bộ váy dài màu đỏ lựu, khuôn mặt xinh , linh động. Khi thấy   qua, dường như nàng nhận     lộ, bèn  ngượng ngùng. Nụ   để lộ đôi má lúm đồng tiền bên má.
Nghiêm Tự lạnh lùng  nàng. Thanh đao trong tay  khẽ động, vật  mặt nữ tử bay về phía , rơi  tay .
"Ấy, đó là đồ của !" nàng kêu lên.
Hắn chẳng hề động lòng.
Vừa    thấy nàng lén lút giấu vật đó , vẻ mặt  khả nghi.
Khi  mở vật  tay ,  khỏi  sững .
Hóa  đó là một bức tranh.
Bức tranh nét mực còn  khô,  đó vẽ cảnh sắc lá phong đỏ rực  ánh hoàng hôn. Mà chính  cũng xuất hiện  tranh, dù chỉ là một bóng lưng.
Hắn  thể  thấy bóng lưng của , nên  đầu mới phát hiện  bóng dáng   ngắm lá phong  mang vẻ cô đơn như thế.
"Xin... xin ," nữ tử khẽ , "  đây vẽ tranh, tình cờ  thấy ngươi, cảm thấy ngươi  hợp để  tranh,  xin phép  vẽ ngươi ..."
Chưa đợi nàng  hết, Nghiêm Tự  xé bức tranh thành từng mảnh.
"Ây!" nàng vội vàng kêu lên, " ngươi  xé tranh của ?"
"Ai cho phép ngươi vẽ ?" Giọng  lạnh lùng, sắc như dao.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Người khác  thấy vết sẹo dài nơi khóe mắt  đều hoảng sợ, nhưng tiểu thư trẻ tuổi   khá dũng cảm, chỉ  co rụt  một chút  tiếp tục  lớn: "Ngươi  đây chẳng  để   vẽ ? Trong núi , , núi, sông, lá cây đều là phong cảnh. Ta vẽ phong cảnh của , liên quan gì đến ngươi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-254-ngoai-truyen-ve-nghiem-tu-co-nhan-nhap-mong-2.html.]
Phong cảnh?
Nghiêm Tự cảm thấy khó tin. Sao    tính là phong cảnh? Vậy mà nữ tử    lý lẽ hùng hồn như .
Nàng thậm chí còn kéo tay áo ,  chịu buông: "Ngươi phá đồ của ,  bồi thường. Đừng tưởng thế là xong. Hộ vệ của  ở ngay gần đây, chỉ cần  gọi một tiếng, họ sẽ lập tức đến bắt ngươi."
Hắn   dây dưa với nàng, bèn ném  một thỏi bạc.
"Một thỏi bạc là  đuổi ? Ngươi nghĩ  là  thế nào?" Nàng nhét thỏi bạc trả   tay .
"Ngươi rốt cuộc  thế nào?"
"Đơn giản thôi," nàng , "ngươi  đây, để  vẽ  một bức là ."
Nghiêm Tự lặng thinh.
Hắn  hiểu tại  nàng  cố chấp  vẽ . Hắn chẳng  mỹ nam tử, dung mạo bình thường,  còn hung ác đáng sợ. Các cô nương bình thường gặp  đều tránh xa,  mà nàng  chẳng hề sợ hãi, còn chủ động tiến  gần.
"Không đời nào." Hắn   bỏ .
"Ê, đừng  chứ," nàng chạy theo, "ngươi là linh hồn của bức tranh , để  vẽ ngươi  mà."
"Vớ vẩn."
Nghiêm Tự cảm thấy cô gái  đầu óc  chút kỳ lạ.
Hắn lạnh nhạt với nàng, thậm chí còn đe dọa, nhưng đều vô dụng. Thực ,   giỏi dây dưa với  khác. Những ngày tháng  đây, thanh đao của   thể cắt đứt  rắc rối.
 giờ   thể ở đây mà một đao g.i.ế.c c.h.ế.t một cô gái yếu đuối, tay trói gà  chặt.
Cô gái  , dường như nhận  rằng  nhất quyết  chịu để nàng vẽ  tranh. Cuối cùng, nàng lùi một bước, suy nghĩ  : “Thế  nhé,  núi   một căn  quán, món bánh cua vàng ở đó là ngon nhất. Ngươi mời  một đĩa bánh cua vàng, coi như chuyện  bỏ qua.”
Hắn  yên  động đậy.
“Đi nào,” cô gái  hai bước, thấy  vẫn  nhúc nhích,  đầu thúc giục: “Muộn là  kịp mẻ bánh đầu tiên  đấy.”
Lẽ   nên  đầu bỏ ,  thèm quan tâm đến nàng.   lẽ là vì nơi  quán mà nàng nhắc đến  mô tả cảnh  quá đỗi, hoặc cũng  thể  lời khen ngợi  tuyệt hảo của nàng thu hút, cuối cùng  vẫn  theo.
Quả như nàng , trong Đan Phong Đài, ẩn giấu một căn  quán. Chủ quán là một ông lão, bên trong chỉ  lác đác vài vị khách. Cô gái thành thạo gọi vài món,  cùng   xuống chỗ cạnh cửa sổ.
Trà và điểm tâm  nhanh  mang lên.
Một ấm  thanh, một đĩa bánh cua vàng.
Hắn cầm chén  lên nhấp một ngụm,   vị đắng, nhưng  khi uống, hương thơm lưu   đầu lưỡi, đúng là loại  ngon hiếm .
Cô gái đặt hộp tranh lộn xộn của  sang một bên, lau tay sạch sẽ,  nhón một miếng bánh cua vàng nếm thử: “Mẻ bánh đầu tiên đúng là thơm nhất! Ngươi thử xem?”
Nghiêm Tự  đầu .
Nàng bèn , má lúm đồng tiền bên má ngọt ngào.
“Làm quen chút nhé,  tên là Tô Ngưng Sương. Ngươi tên gì?”