ĐĂNG HOA TIẾU - Nữ Tử Cô Độc Vào Kinh Trả Thù Cho Cả Gia Đình - Chương 257: Ngoại truyện về Lục Đồng: Bức Tranh (1)

Cập nhật lúc: 2025-04-05 15:11:22
Lượt xem: 282

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa qua tiết Hàn Lộ, thời tiết đột ngột trở lạnh.

Đến chiều tối, những chiếc lồng đèn cửa Nhân Tâm Y Quán thắp sáng.

Lục Đồng dọn dẹp xong các sổ sách quầy, cất những lọ thuốc còn thừa lên giá. Giá thuốc khá cao, nàng kiễng chân để với tới. Một bàn tay từ phía vươn tới, lấy lọ thuốc trong tay nàng đặt lên giá.

Quay , nàng thấy Bùi Vân Ánh , đang cầm lấy chiếc đèn gió bàn.

Lục Đồng đồng hồ nước, ngạc nhiên: “Hôm nay về sớm ?”

“Trực liên tục hai ngày, hôm nay về sớm.” Bùi Vân Ánh cầm chiếc đèn gió, chiếu gian trong. Gian trong trống , chẳng ai.

Hắn quanh, hỏi: “Những khác cả ?”

“Đang trông cửa hàng ở phố phía nam.”

Sau khi Lão Miêu rời , Lục Đồng ở quán tại Nhân Tâm Y Quán.

Khi rảnh rỗi, nàng cũng thử nghiên cứu một vài bài thuốc mới. Giờ đây, các đơn thuốc nàng phần lớn chịu ảnh hưởng từ Miêu Lương Phương, Kỷ Tuân, cùng những lời chỉ dẫn ngày của Thường Tiến ở Y Quan Viện. Thành , cách dùng thuốc của nàng ôn hòa hơn nhiều. , các loại thuốc mới bào chế của y quán vẫn bệnh nhân khen ngợi hết lời.

Hơn nữa, đây nàng từng việc ở Hàn Lâm Y Quan Viện, tuy đó lấy lý do sức khỏe để từ chức, nhưng nhờ Bùi Vân Ánh, danh tiếng của nàng lan xa ở Thịnh Kinh, trở thành "thương hiệu sống" của Nhân Tâm Y Quán.

Đỗ Trường Khanh tất nhiên bỏ qua cơ hội hiếm , liền tìm một cửa hàng ở phố Thanh Hà, phía nam thành, để bán thuốc thành phẩm, đặt tên là “Nhân Tâm Dược Phô.”

Tuy nhiên, bảng hiệu “Nhân Tâm” vốn xứng với y quán ở phố Tây, nhưng đến phố Thanh Hà thì hẳn “nhân tâm” như .

Cùng một loại thuốc thành phẩm, chỉ hũ đựng bằng hộp gỗ hơn, giá tăng gấp đôi. Ngân Tranh từng khuyên rằng việc quá , nhưng Đỗ Trường Khanh phản bác đầy tự tin.

“Tiền thuê cửa hàng ở phố phía nam giống phố Tây ? Hơn nữa, phố Tây là cửa hàng nhà . Với , nàng hiểu tâm lý giàu . Nàng mà để thuốc rẻ quá, mua, nghi ngờ là hàng dởm đấy!”

“Nghe , tăng giá sai !”

Phải , tuy đôi lúc Đỗ Trường Khanh trông thiếu nghiêm túc, nhưng tâm lý giàu thì nắm bắt chính xác. Giá thuốc tăng, mua càng đông, một bên tình nguyện mua, một bên vui vẻ bán, khác cũng chẳng gì để . Chỉ là, cửa hàng bên phố phía nam buôn bán quá đắt hàng, Ngân Tranh, Đỗ Trường Khanh và A Thành tránh khỏi thường xuyên sang giúp.

Lục Đồng từ gian trong bước , Bùi Vân Ánh cầm lấy hòm thuốc nàng, hỏi: “Thế tại nàng ?”

“Không cũng hiểu ,” Lục Đồng đáp, “Ta ghét nhất là quyền quý.”

Nàng đầy nghiêm túc, Bùi Vân Ánh nàng một lúc, trầm ngâm mở miệng: “Nói như , thấy cảm giác nguy hiểm.”

Lục Đồng đưa một tách , đón lấy, cúi đầu uống hết.

“Sao hỏi xem đây là gì mới uống? Không sợ bỏ độc ?”

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Bùi Vân Ánh khẽ , ghé sát tai nàng, thấp giọng : “Trà Lục đại phu đưa, dù là thạch tín cũng uống.”

Lục Đồng: “…”

Người lúc nào cũng như , rõ ràng thành một năm, nhưng vẫn thích cố ý trêu nàng. Đôi khi Lục Đồng cũng cảm thán, Điện Tiền Ti suốt ngày dạy những gì mà khéo như thế.

Hắn biểu cảm của nàng, khẽ ho một tiếng: “Giờ còn sớm, Ngân Tranh ở đây, ngoài dạo một chút nhé?”

Hôm nay còn y thư nào cần sắp xếp, buổi tối cũng chẳng việc gì , Lục Đồng liền gật đầu: “Được.”

Phố Phan Lâu, phía đông, ngày lễ Thất Tịch nên vắng vẻ hơn nhiều.

Mùa thu, trời đêm se lạnh, nhiều bán hàng rong về nhà. ít thì dạo cũng chen chúc. Lục Đồng và Bùi Vân Ánh đang , chợt thấy phía một xe đẩy nhỏ.

Chủ xe là một cô bé, mười một, mười hai tuổi. Có lẽ cô bé bán hết hàng sớm để về nhà, thấy qua liền nhiệt tình chào mời: “Trang sức, chuỗi hạt, chỉ còn vài món cuối thôi, tỷ tỷ ơi,” cô bé ngẩng đầu, Lục Đồng, tươi, “Xem thử đồ nhà , để rẻ cho tỷ.”

Lục Đồng dừng , còn gì, Bùi Vân Ánh bước đến xe đẩy, nhướn mày với nàng: “Chọn một món nhé?”

Trong lòng Lục Đồng khỏi bật .

Trước đây, khi nàng còn đối đầu với Bùi Vân Ánh, luôn cảm thấy loại tử tế, sắt đá vô tình. Về mới nhận , Bùi Vân Ánh mềm lòng. Mỗi cùng qua phố, thấy các cụ già trẻ con bày hàng, đều mua hết để họ về sớm.

Hồi đó từng : “Kẻ đều giả , Lục đại phu ngược .” Thực , câu đó nên để về mới đúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-257-ngoai-truyen-ve-luc-dong-buc-tranh-1.html.]

May mà những món đồ nhỏ lặt vặt mua về đều cho Bảo Châu, nếu chắc trong nhà còn chỗ chứa.

Nàng bước đến bên , cúi đầu đồ xe.

Trang sức, chuỗi hạt hầu như bán hết, chỉ còn vài đôi khuyên tai lẻ tẻ. nàng đeo khuyên tai, liền gạt những đôi còn sang một bên. Bên những chiếc khuyên tai, lộ một góc gỗ. Lục Đồng đưa tay, lấy một chiếc lược gỗ.

Chiếc lược cong cong tựa nửa vầng trăng, nhỏ xinh trong lòng bàn tay. Bùi Vân Ánh cúi , bỗng cất tiếng đầy ẩn ý: “Là lược ?”

“Ừ.” Nàng đáp, chợt phản ứng , ngước mắt .

Bùi Vân Ánh thản nhiên nàng.

Hắn chẳng gì, nhưng Lục Đồng bất giác thấy chút chột .

Khi đó, đêm Thất Tịch, nàng cùng Bùi Vân Ánh đến Thất Tịch Lâu, nhờ mà tìm một chú chim hỉ thước vàng, đổi lấy một chiếc lược. khi từ chối , nàng dứt khoát vứt .”

Khi nàng gì cũng để đường lui, luôn nghĩ kết cục thể đổi. ngờ, vài năm rơi tình huống , đúng là tự tự chịu.

Không chịu nổi ánh mắt trách cứ của mặt, Lục Đồng cân nhắc câu từ: “Thực cố ý…”

Hắn bỗng khẽ bật .

Những lời định của Lục Đồng lập tức ngưng .

“Sao căng thẳng thế?” Bùi Vân Ánh thong thả : “Ta cũng hẹp hòi.” Thấy Lục Đồng vẫn cau mày, dịu giọng, bất lực : “Ta lúc đó nàng cố ý.”

“Sao ?” Nàng ngẩng lên.

“Sau mật thám ở nhà họ Thích báo , nàng từng gọi viện của Thích Hoa Doanh một , liền đoán .” Bùi Vân Ánh nhạt, Lục Đồng, : “Xin , lúc đó tình cảnh của nàng.”

Khi , vì chuyện tình cảm mà thất vọng, mãi mới lúc đó Lục Đồng từ chối trong tâm trạng thế nào, và trải qua những tháng ngày cô độc .

Mỗi khi nghĩ , trong lòng cảm thấy nợ nàng nhiều.

Đang nghĩ ngợi, Lục Đồng kéo nhẹ tay áo , thản nhiên : “Chuyện cũ sớm quên . Dù chiếc lược đó cũng , thấy cái hơn.” Nàng nắm chặt chiếc lược trong tay, đưa cho xem, “Mua cái , mai sẽ dùng.”

Hắn lắc đầu , cúi xuống trả tiền. Lục Đồng cất chiếc lược túi, bỗng thấy tiếng gọi phía : “Lục y quan?”

Lục Đồng , thấy một đoàn bước xuống từ tửu lâu phía xa. Dẫn đầu là một viên quan mặc quan phục, thấy hai họ liền bỏ mặc đám phía , chạy nhanh xuống bậc thang, mặt đầy phấn khởi: “Bùi Điện Soái!”

Lục Đồng ngẩn : “Thân đại nhân?”

Thân Phụng Ứng mặc quan phục, nhưng còn đeo kiếm như , mặc áo dài tay rộng, khác hẳn thường ngày. Lục Đồng đoàn phía , thắc mắc hỏi: “Thân đại nhân đây là…”

Nghe , Thân Phụng Ứng tỏ vô cùng đắc ý.

"Hiện nay Chủ Bộ ở Đô Khúc Viện thuộc Ti Nông Tự, quản lý việc chế tạo rượu khúc, cung ứng cho nội kho rượu để nấu và bán rượu," Thân Phụng Ứng , "Lục y quan, , giờ gọi là Lục đại phu, nhà các vị nấu rượu, cứ đến tìm ."

Lục Đồng tinh thần phấn chấn, khác hẳn vẻ mệt mỏi ngày xưa khi còn ở Tuần Phô Ốc. Nàng : "Thân Đại nhân xem ."

" ," Thân Phụng Ứng , "Không giấu gì hai vị, đây ở Tuần Phô Ốc, việc nhiều mà tiền ít. Giờ tuy tiền vẫn ít, nhưng việc thì ít hơn nhiều, nguy hiểm. Bình thường chỉ cần kiểm tra rượu, nhàn hạ hơn kiểm tra nhiều." Nói xong, sang Bùi Vân Ánh, chắp tay : "Tất cả đều nhờ công lao của Bùi Điện Soái."

Lục Đồng hỏi: "Bùi Vân Ánh?"

"Đô Khúc Viện thiếu , là Bùi Điện Soái tiến cử . Tuy chức vụ cao, nhưng vô cùng. Giờ mỗi tối thể tan đúng giờ, so với việc thức trắng đêm ở Tuần Phô Ốc thì hơn nhiều."

Bùi Vân Ánh đáp: "Ngươi tự qua kỳ khảo hạch, liên quan đến ."

"Dù cũng nhờ mặt mũi của Bùi Điện Soái," Thân Phụng Ứng đợi hai phản ứng, nhét một hũ rượu sứ nhỏ tay Lục Đồng, "Đây là rượu hoa quế mới ủ của tửu lâu, qua kiểm định, hai vị mang về thử, coi như chút lòng thành."

"Đợi …"

Lục Đồng kịp , xoay , kéo áo chạy lên bậc thềm, chỉ để một câu: "Rượu đắt, tính là hối lộ, Lục đại phu cứ yên tâm."

Người đúng là từng ở Tuần Phô Ốc, động tác nhanh nhẹn lạ thường, vội vàng kéo theo đồng liêu rời . Lục Đồng cúi đầu hũ rượu trong tay, Bùi Vân Ánh.

"Nhận ." Hắn thở dài, "Để cho mang bạc trả ."

"…Được."

Loading...