Lục Đồng nắm chặt gói giấy dầu trong tay.
Người ở huyện Thường Vũ , khi mất, cũng là thần trí minh mẫn, ngày ngày phát điên, cầm cái lúc lắc ba em chơi lúc nhỏ bên sông lẩm bẩm. Nàng thể nỗi đau trong lòng lúc đó như thế nào, chỉ nhớ lúc nhỏ hầu như từng thấy thực sự nóng giận, luôn phóng khoáng vui vẻ, bình thản rộng lớn như một dòng sông dài, từ từ bao bọc điều như ý trong đời.
dòng sông dài vỡ tan.
Gia đình tan nát, cốt nhục ly tán, đó là những gì chịu đựng khi đó.
Tiền tài khánh kiệt, hoạ vô đơn chí, đó cũng là những gì Vương Xuân Chi đang chịu đựng.
Nàng thể gặp nữa. đời đau như từng đau, điên như từng điên, thể thấy trong cõi u minh tự nhân quả.
Lục Đồng bóng xe tù dần dần khuất xa, trong mắt một mảnh lạnh nhạt.
Ngân Tranh đỡ lấy gói giấy dầu từ tay Lục Đồng, nhét cái ô tay nàng, khoác tay nàng định về.
lúc , đột nhiên thấy phía truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp, kèm theo tiếng đánh xe quát mắng. Lục Đồng ngẩng mắt, thấy cuối phố phóng đến một cỗ xe ngựa, xe ngựa trang trí tinh xảo, trong con phố nhỏ như một cơn gió thẳng tiến đến. Ngân Tranh giật , vội vàng cùng Lục Đồng tránh sang lề đường.
Xe ngựa sượt qua bên cạnh hai phóng , bánh xe văng bùn đất lên đường hai bên. Ngân Tranh giận dữ: "Cái ..."
Lục Đồng đột nhiên về phía xe ngựa phóng xa.
Xe ngựa mái che tinh xảo, rộng rãi xa hoa, lâu đây nàng từng thấy một ở lầu Bảo Hương.
Đó là xe ngựa của phủ Thái Sư.
Trời âm u, mưa thu lất phất, ngựa trong phố vội vã, nàng chăm chú xe ngựa dần dần xa, như xuyên qua những lớp mưa dày đặc, xuyên qua tấm màn dày của xe, xuyên qua dòng qua để rõ bên trong xe, cho rõ mặt trong xe.
Cho đến khi bên cạnh truyền đến giọng của một đàn ông lạ: "Cô nương?"
Lục Đồng khựng , đầu.
Cách nàng hai bước, một nam tử trẻ mặc áo trắng đó, n.g.ự.c áo ướt một mảng lớn, mà cái ô trong tay nàng chống n.g.ự.c đối phương, ô một bông hoa mộc cẩn đẽ, nước mưa lạnh theo cành hoa chảy xuống n.g.ự.c áo đối phương.
Có lẽ lúc nãy nàng tránh xe ngựa để ý, cái ô trong tay chọc đường bên cạnh.
Lục Đồng : "Xin ."
Tưởng đối phương sẽ quát mắng vài câu, ngờ chỉ đợi một câu "Không ".
Lục Đồng ngẩng đầu, khi rõ mặt đối phương khỏi sững .
Nam tử hình như ngọc, tóc đen cài trâm ngọc gọn gàng, áo trắng nổi bật dáng vẻ như ẩn sĩ rừng, hạc trắng trong mây, đặc biệt thanh tao cao ngất. Y thấy Lục Đồng thu ô , liền tự che ô của , lạnh nhạt gật đầu với nàng một cái, bước qua.
Không thêm một câu nào.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Lục Đồng tại chỗ, bóng lưng đối phương thất thần, cái ô trong tay nghiêng , nước mưa từ mặt ô chảy xuống, đọng thành một vũng nước nhỏ mặt đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-96-sat-kien-2.html.]
Ngân Tranh nam tử và tiểu đồng dần dần xa, đầu Lục Đồng, lạ lùng: "Cô nương, quen ?"
Dù nam tử dung mạo tuấn nhã xuất trần, nhưng cũng đến nỗi cô nương nhà nàng đối phương đến thất thần như . Tiểu Bùi đại nhân còn trai hơn nhiều, cô nương nhà vẫn như khúc gỗ.
Lục Đồng thu hồi ánh mắt, lắc đầu, che ô : "Đi thôi."
Cùng lúc đó, tiểu đồng trong dòng vài cái vết ướt n.g.ự.c áo nam tử, nhịn mở miệng: "Một bộ áo mà bẩn thế , thật là..." Lại ngoái đầu , tức giận : "Xe ngựa phủ Thái Sư ngày càng ngông cuồng, cũng sợ đụng đường"
Nam tử : "Thôi."
Tiểu đồng dám gì nữa, chỉ hỏi: "Công tử lát nữa còn về Hàn Lâm Y Quan Viện, bộ áo ..."
"Không , cái khác là ."
......
Lúc Lục Đồng trở về y quán, mưa gần như tạnh.
Lá cây táo cửa rụng đầy đất, còn um tùm như mùa hè, hiện giờ trơ trụi, hiện vài phần lạnh lẽo của mùa đông sắp đến.
Ngân Tranh mang táo tàu và bánh chà là sân nhỏ, Đỗ Trường Khanh đang gục trong tiệm ngẩn , thấy Lục Đồng về, ủ rũ liếc nàng một cái, thôi. Còn A Thành vui vẻ gọi một tiếng: "Lục đại phu!"
Lục Đồng hỏi: "Sao thế?"
Tiểu nhị từ trong vòng , đưa một phong thư đến mặt Lục Đồng, mắt sáng lên: "Thiếp từ phủ Quận vương gửi cho ngài !"
Phủ Quận vương?
Lục Đồng cúi đầu, mở xem, hóa là một tấm thiệp mời.
Quận vương phi Bùi Vân Thục định ngày rằm tháng tổ chức "Tẩy Nhi Hội" mừng tiểu thư mới sinh đầy tháng. Vì đây Lục Đồng giúp Bùi Vân Thục đỡ đẻ nên phủ Quận vương đặc biệt gửi mời Lục Đồng đến dự lễ .
Đỗ Trường Khanh liếc Lục Đồng, đổ lên đầu nàng một xô nước lạnh: "Đừng vui quá sớm, theo thấy, lễ tắm con nàng vẫn đừng nên . Lần nàng đỡ đẻ cho , giải độc thúc sinh, cứu con Quận vương phi, chừng đắc tội với ai đó. Chúng quyền thế, nàng chỉ là một đại phu quầy, tự dưng bia đỡ đạn cho , chê mạng quá cứng ?"
Hắn ho khan hai tiếng, "Huống chi, là quyến bạn bè tặng quà quý giá, cô tiền tặng quà, dù cũng cho cô vay tiền để lấp bề ngoài , c.h.ế.t tâm sớm ."
Lục Đồng trầm ngâm một lúc, cất cẩn thận, vén màn nỉ tiểu viện.
Đỗ Trường Khanh ở phía vươn cổ: "Này, còn ?"
"Đi chứ."
...
Đỗ Trường Khanh tức giận: "Đi cái gì mà , cô chen cái náo nhiệt gì?"
Lục Đồng giọng bình tĩnh: "Không chen náo nhiệt, là tặng quà."