là đồ khốn nạn!
Lâm Hi Thần trừng mắt Tống Cảnh Hạo đến nỗi tròng mắt suýt văng ngoài.
Tống Cảnh Hạo khúc khích. Thấy thằng nhóc nổi giận, vui mừng khôn xiết.
Rời khỏi tay , Lâm Hân Nghiên cùng Lâm Hi Thần lên xe rời .
Cô trông vẻ bối rối, còn Lâm Hi Thần liếc ngoài, nhăn mặt tên khốn đáng ghét .
Tống Cảnh Hạo nhíu mày. là đồ trẻ con.
Trần Hạo bước tới, chiếc xe đang dần khuất dạng.
- Chúng chứ?
Tống Cảnh Hạo cởi áo vest , khoác lên Trần Hạo về phía xe.
Cầm áo vest, Trần Hạo bĩu môi, nhưng dám phàn nàn, vội vã theo.
Ngồi trong xe, Tống Cảnh Hạo xoa xoa giữa hai lông mày, nhớ khoảnh khắc Lâm Hân Nghiên xuất hiện, khỏi mỉm .
Trần Hạo đang lái xe qua gương chiếu hậu, lòng đầy tò mò.
Người phụ nữ khiến Tống Cảnh Hạo như điên như dại là ai ?
Trời ạ, thật kỳ lạ.
- Ông Tống, ông thích kiểu phụ nữ như ? - Trần Hạo thật sự tò mò. Người phụ nữ đó tuy , nhưng một đứa con lớn như , mà còn ve vãn cô .
Anh thích phụ nữ trẻ chồng ?
Phụ nữ trẻ kết hôn hấp dẫn, nhưng thể tìm một sinh con, đúng ?
Nếu cô chồng thì ?
Chẳng lẽ định thứ ba và trở thành tình nhân của phụ nữ đó ?
Càng nghĩ càng .
Chỉ cần tưởng tượng cảnh tượng đó thôi là thấy phấn khích .
Tống Cảnh Hạo chậm rãi ngẩng đầu lên, bằng giọng bình thản.
- Kiểu gì?
- Kiểu phụ nữ con...
Trần Hạo dừng giữa chừng, mỉm áy náy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/danh-cap-trai-tim/chuong-121-so-thich-dac-biet-1.html.]
- Chỉ con mới duyên. Nhìn con trai cô kìa; chắc chắn cô từng phẫu thuật thẩm mỹ.
Nghe thấy hai chữ “ con”, Tống Cảnh Hạo hiểu tức giận, kéo cổ áo.
- Giữ im lặng cũng chẳng c.h.ế.t ai!
Trần Hạo vội vàng im lặng, thỉnh thoảng liếc đàn ông đang ủ rũ qua gương chiếu hậu.
Vừa nãy còn vui vẻ, giờ đột nhiên nổi giận.
Chúng thể chuyện vui vẻ ?
Trần Hạo đặt phòng khách sạn cho Tống Cảnh Hạo ở một đêm.
Tống Cảnh Hạo trằn trọc, hình ảnh phụ nữ cứ lởn vởn trong đầu.
Anh ngủ .
Cô thật sự đổi. Trước đây, cô trông như một phụ nữ dịu dàng, trong sáng, nhưng giờ cô tự tin trong lời và cử chỉ, đặc biệt là khi về nghề nghiệp của , cách cô chuyện đặc biệt quyến rũ.
Chỉ là, tự hỏi, liệu ai ở bên cô ngần năm sống ở đây ?
Rồi lấy điện thoại gọi cho Quan Tĩnh, hỏi thăm xem Lâm Hân Nghiên những năm qua sống thế nào, ai ở bên cô .
Những cuộc gọi liên tiếp đều là về Lâm Hân Nghiên.
Anh cám dỗ ?
Quan Tĩnh lặng lẽ nghĩ.
Từ khi nào quan tâm đến một phụ nữ đến ?
Anh bao giờ quan tâm đến Bạch Trúc Vi, giờ là Hạ Nhược Lâm, nhiều đến .
Mấy năm nay, ngày càng thờ ơ, giờ đột nhiên trở nên nhiệt tình, tất cả chỉ vì một phụ nữ mất tích từ lâu. Nói tình cảm với cô thì cũng đúng.
Chỉ là Quan Tĩnh hiểu. Tuy rằng và phụ nữ kết hôn, nhưng thời gian ở bên dài. Tại tình cảm với cô ?
Anh thể lý giải, nhưng cũng ai thể trả lời .
Ngay khi Tống Cảnh Hạo cúp điện thoại, nhận cuộc gọi của Tống lão gia.
Tống Cảnh Hạo lý do ông gọi điện ngay cả khi trả lời.
Đồng tử khẽ động, từ từ cúi đầu che giấu suy nghĩ. Thay vì dịu dàng khi nghĩ đến Lâm Hân Nghiên, trở nên lạnh lùng, khi trả lời điện thoại.
- Có chuyện gì giữa con và Lâm ? Con bé con hủy hôn ước…
- Chúng sẽ chuyện khi con về. – Tống Cảnh Hạo ngoài cửa sổ, ánh mắt nặng trĩu. Đây chính là lý do vì ở đây mà bảo Quan Tĩnh điều tra Lâm Hân Nghiên.