Danh Chấn Thượng Kinh - Chương 123
Cập nhật lúc: 2025-02-21 15:10:40
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đứa bé nhỏ như dùng hình nhân thuật, nàng im lặng đoán phận của đối phương.
Tiểu nam hài sớm tiếng nàng đến gần, nó cũng ngẩng đầu, tiếp tục đùa mấy thứ đồ trong tay, miệng hỏi.
“Khi nào thì Liên Dụ về? ”
Giọng non nớt, hề chút lễ phép nào.
Phương Uyển Chi cảm thấy lạ lẫm, khỏi nhích tới gần hai bước.
“Còn vài canh giờ nữa mới về, bé là ai , tìm Liên Dụ gì?”
Nàng thấy nam hài khi thấy từ đứa bé thì cau mày , nhưng vẻ tức giận, chỉ nhướng mày hỏi nàng:
“Không thành ? Ta đến ăn tiệc mừng. Cô là ai? Khi nào thì trong nhà nó nữ nhân thế?”
Phương Uyển Chi đứa bé :
“Chúng thành hôn một năm . Không lầm ngày chứ? ”
Cậu bé thì cúi đầu, lấy một cái thiệp cưới nhiều nếp gấp từ trong lồng n.g.ự.c , đôi mắt vẻ lắm, híp mắt đưa tờ giấy xa, như thể tuổi già sức yếu.
Hắn : “A, lầm.”
Rồi ngẩng đầu Phương Uyển Chi, chống quai hàm từ tốn một câu:
“Ta là Nhiễu Tiêm Trần.”
“…”
Đương nhiên Phương Uyển Chi rõ Nhiễu Tiêm Trần là ai, năm lúc ở Nhạn Nam cùng Liên Dụ, nàng còn tận mắt thấy bút tích của . Một quyển sổ môn phái bí mật như tùy bút, tán gẫu việc nhà, chút thể thống gì.
mà Nhiễu Tiêm Trần hơn 40 tuổi ? Sao vóc như đứa bé?
Phương Uyển Chi từ xuống , miệng run lên hồi lâu cũng nên cái gì.
Thấy nàng , Nhiễu Tiêm Trần liền bất mãn.
Hắn chống tay dậy hỏi:
“Có cô nghĩ là lùn ? ”
Phương Uyển Chi lắc đầu nguây nguẩy.
“Đâu, thể ạ.”
Thân thể của tuy nhỏ, nhưng cũng là tướng mạo của trưởng thành, nếu một cách chuẩn xác thì thực sự tìm từ nào cho thích hợp.
Lần đầu tiên sư phụ của Liên Dụ đến thăm, tuy Phương Uyển Chi khá là kinh hãi nhưng cũng chậm trễ, đang định mời , thì thấy chuyện đúng là thể tưởng tượng nổi. Ngay cả giọng cũng là của đứa bé mà.
lúc đang trong tình cảnh giằng co, một bóng nhảy từ bên tường nàng giải vây.
Người :
“Nhiễu Tiêm Trần, ông lớn như còn giận dỗi với tiểu cô nương, đúng là buồn ”. Sau đó đối phương còn mím môi một tiếng, vuốt cằm Phương Uyển Chi.
“Thời niên thiếu luyện công phu tà môn, nội lực tổn thương, cách năm năm đồng một , cô cứ mặc kệ .”
Phương đại cô nương nghẹn họng lão phu nhân đang bức tường , .
Lão phu nhân già, cho nên khi bà nghịch ngợm nháy mắt với một cái, Phương Uyển Chi cũng nổi một lớp da gà da vịt.
Nàng thấy Nhiễu Tiêm Trần đếm xỉa tới , tiếp tục vuốt mấy hình tượng gỗ:
“Sư tỷ, chó chê mèo lắm lông là ý gì? Tính thử xem, hôm nay tỷ cũng tám mươi mà còn hàm hồ ?”
Lăng Bảo Bảo thì lấy ngón tay cuốn nhúm tóc dài bên thái dương.
“Hàm hồ thì , cũng may còn thể tự gánh vác cuộc sống, đến mức như nam nhân bốn mươi tuổi , cách năm năm uống mấy thang thuốc. Bên cạnh còn một nha đầu n.g.ự.c bự nữa, giờ ba mươi tuổi mà còn để nàng theo bên cạnh, lo tưởng đó là ngươi ?”.
Nhiễu Tiêm Trần lạnh, cổ tay dịch chuyển tượng gỗ, đánh thẳng lên đầu bà lão, mái tóc dài rơi thẳng xuống, chỉ còn một cái đầu trọc lóc.
Nhiễu Tiêm Trần :
“Đào tóc của c.h.ế.t mà cũng dám mang, tóc rụng hết thì ngoan ngoãn ở am ni cô , ngoài mà thấy mất mặt . Cái tên nam nhân tóc dài tung bay bên cạnh tỷ , suốt ngày còn hậu hạ già nua như tỷ chịu nổi nữa ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/danh-chan-thuong-kinh/chuong-123.html.]
Lần Lăng Bảo Bảo tiếp nữa, bà tung nhảy xuống đầu tường, vung cây trượng dài bên hông đánh lên mặt Nhiễu Tiêm Trần.
Một lão phu nhân đầu trọc đánh với một đứa bé.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Phương Uyển Chi lúc .
Nàng cảm giác hôm nay kinh hãi lớn, cho nên càng hy vọng Liên Dụ thể sớm trở về hơn.
hôm nay thần thánh cầu nguyện của Phương Uyển Chi. Lúc Liên đại nhân xong việc trời tối đen, hai trong sân mà vẫn dừng tay.
Hai đều thấm mệt, thở hổn hển trừng mắt đối phương, nhất là Lăng Bảo Bảo, thở hồng hộc tới mức Phương Uyển Chi lo bà trợn ngược hai mắt mà luôn .
Hai đánh xong thì xếp bằng đất tiếp tục mắng chửi đối phương.
Rốt cục Phương Uyển Chi cũng bản lãnh cãi của Liên Dụ là học từ ai . Sư thúc sư bá của đều là tài năng xuất chúng hết đó.
Liên Dụ hai đang chiến đấu trong nội viện một cái, bước chân cũng hề dừng , nhưng trách Phương Uyển Chi.
“Sao phòng?”
Đánh cái gì mà xem.
Phương Uyển Chi liền chỉ hai trong sân :
“Vậy bọn họ?”
“Đánh mệt thì nghỉ thôi.”
Nói xong liền mang Phương Uyển Chi nhà dùng bữa tối.
Liên Dụ kể cho Phương Uyển Chi , năm đó Các chủ Điểm hoa các Lục Ngô thu nhận hai tử, một là Nhiễu Tiêm Trần, một là Lăng Bảo Bảo. khi đó Điểm hoa các đang truyền thụ một quyển công phu cực kỳ tà môn. Cả đời Lục Ngô thể lĩnh ngộ chân lý, cho nên gọi hai đồ đến, ai thể luyện thành môn công phu , đó sẽ nhậm chức chưởng môn.
Kỳ thật Nhiễu Tiêm Trần và Lăng Bảo Bảo ai chưởng môn cũng cả. mà tuổi trẻ khó tránh khỏi khinh cuồng, bởi vì nguyên nhân , mà trong lòng cùng tỉ thí hơn thua, cho nên cùng bế quan khổ luyện.
Không ngờ rằng, lúc Lăng Bảo Bảo đang luyện công đến thời kỳ mấu chốt thì một bí ẩn tập kích.
Lăng Bảo Bảo thương nặng, trong một đêm đầu bạc trắng, cả nhanh chóng già yếu, ba tháng cũng xuất quan .
Một năm đó, Lăng Bảo Bảo chỉ mới mười chín tuổi, cả già nua như một bà lão, tóc rụng ngừng, thậm chí bà còn dám soi gương, chịu đến gần bất kì nguồn nước nào. Bà cứ nghĩ đời thế thì bỏ mạng cho xong, nhưng mà ba tháng , bà khôi phục dung mạo , Lục Ngô cũng qua đời, mà Nhiễu Tiêm Trần trở thành chưởng môn của Điểm hoa các.
Điểm hoa các thời buổi đó ai ngoài hai bọn họ, thể nào thần quỷ lẻn đây . Cho nên Lăng Bảo Bảo liền cho rằng Nhiễu Tiêm Trần là hung thủ hại bà, ông cũng thể luyện đến mức cuối cùng, khi ở tầng thứ chín, trong lúc bế quan thì bà đánh thương nặng, đó nghênh ngang rời .
Từ ngày đó về , cứ mỗi năm năm Nhiễu Tiêm Trần đồng một , mỗi phát bệnh thể đều vô cùng suy yếu, ba tháng mới thể khôi phục trạng thái vốn , trong ba tháng , ông trải nghiệm hết tất cả quá trình trưởng thành của một đứa bé, kể cả răng, mỗi đều khiến ông tức đến nỗi nổi điên.
Mà Lăng Bảo Bảo cứ năm năm biến già, trong ba tháng, mái tóc dài cũng rụng hết.
Giờ hai cũng bốn mươi tuổi , bóng ma đồng hóa lão theo họ nhiều năm tháng cũng từ từ phai nhạt.
Lúc Lăng Bảo Bảo rời khỏi Điểm hoa các thì thành lập Điểm Mặc Thủy các, từ khi hai gặp giang hồ đến nay đều như quen . mỗi lúc phát bệnh, tìm châm chọc khiêu khích một phen. Nhiễu Tiêm Trần nhạo Lăng Bảo Bảo mặt đầy nếp nhăn đầu tóc, Lăng Bảo Bảo liền chê Nhiễu Tiêm Trần là lùn trưởng thành, ghế cũng tới miệng bà, một đống tuổi còn dùng tã.
Hai đều tự tìm một theo hầu hạ. Một là nữ nhân cao gầy, một là nam nhân tóc dài tung bay. Giống như chỉ thế mới thể đền bù tổn thất trong lòng trong năm năm đó.
Không ai hai đánh tới khi nào, tóm , lúc Liên Dụ bái Nhiễu Tiêm Trần thầy cách đây mấy năm, nhiều chứng kiến công phu của cả hai .
Sau khi Phương Uyển Chi và Liên Dụ dùng bữa tối xong, Lăng Bảo Bảo đang đốt đèn lồng trong sân tìm tóc giả, Nhiễu Tiêm Trần còn đưa cho Liên Dụ nửa cánh tay để nối xương cho ông. Vừa đánh với Lăng Bảo Bảo nên quên mất chuyện là một đứa trẻ, nội lực cũng lười dùng, ai ngờ xương trẻ con dễ gãy, vóc cũng thua thiệt, cho nên ván , Nhiễu Tiêm Trần chiến bại.
Một thời gian dài đó, Lăng Bảo Bảo và Nhiễu Tiêm Trần đều ở trong Liên phủ. Mỗi ngày xem bọn họ đấu võ mồm gây gổ trở thành đề tài câu chuyện lúc dư tửu hậu của Phương Uyển Chi và Liên Dụ.
Phương Uyển Chi :
“Thiếp thấy, sư phụ hẳn là yêu sư bá. Tối qua còn thấy ông tìm răng giả cho bà nữa”.
Mặc dù răng là do ông nhổ.
Liên Dụ Lăng Bảo Bảo đang vung quả đ.ấ.m lên đầu Nhiễu Tiêm Trần ở ngoài cửa sổ, khẽ lắc đầu.
“Có lẽ là thế, nhưng sư phụ hiểu chuyện tình cảm, sợ là nếu theo đuổi, thì hai cũng bảy mươi tám mươi tuổi mất.”
Phương Uyển Chi cảm thấy, Liên Dụ tư cách để nhạo khác.
TBC
Như chuyện tối hôm qua, tặng cho nàng món đồ khắc hình thù mãng xà lớn quà sinh nhật, cuối cùng nàng cưỡng chế tới ngủ ở thư phòng.
Lý do mà đưa cho Phương Uyển Chi là.
“Nàng bất ngờ mà.”