Phương Uyển Chi nghĩ, con cọp chắc là do nương của . Nàng định khen khả năng thêu thùa của lão phu nhân, nhưng thể dối lòng nên đành lảng sang chuyện khác. Nàng nghĩ thấy vị phu nhân cũng thật đáng yêu, liền : “Ngài mang Vương Thủ Tài đến cho nương ngài xem, bọn nó lớn lên giống thật đấy”.
Bàn tay của Lan Khanh vẫn ngừng , ôm con cọp tung lên hai cái: “Ừ, nên mang đến cho nương xem”. Rồi nữa.
Phương Uyển Chi nghĩ đề cập đến nhà với nàng, nên cũng hỏi nữa.
Nàng là, một ngày trong tương lai, Vương Thủ Tài đúng là xuất hiện mặt lão phu nhân, n.g.ự.c còn đeo một đóa hoa hồng . Nàng và , ôm Vương Đại Tráng, quỳ phần mộ của lão phu nhân, chuyện cả buổi chiều.
Đến khi đó nàng mới , lúc qua đời lão phu nhân mới cố gắng xong con cọp . Bà để một món đồ chơi cho con trai, bà còn : “Dụ Nhi, con cọp là độc nhất vô nhị, tương lai con cũng sẽ tìm một nương tử độc nhất”.
Sau buổi trưa , Liên Dụ chín tuổi ôm con cọp độc nhất vô nhị, lẳng lặng tiễn nương hết đoạn đường cuối cùng. Giờ lúc hai mươi bảy tuổi, gặp Vương Thủ Tài độc nhất vô nhị, cho nên mới vô cùng vui vẻ, giống như đồ vật nương đưa cho sống , nuôi nó, như một món quà của nương gửi về. Cũng ở tuổi đó, gặp Phương Uyển Chi độc nhất vô nhị, ràng buộc nhiều năm, cũng là một món quà khác ông trời ban cho.
Đương nhiên đó là chuyện về .
Còn Vương Thủ Tài bây giờ, lúc cửa kiêu ngạo là , giờ nhà Lan Khanh chiều chuộng càng phát tướng .
Móng mèo dài quá, cào mấy món đồ gỗ quý hiếm. cho nên Lan Khanh định cắt . Mỗi lúc như thế con mèo nước mắt đầy mặt đau lòng cách nào cắt , cuối cùng đổi thứ trong phòng thành đồ bình thường. Ngày ngày một đống vết cào cắt của lão , chỉ thể thở dài.
Mỗi khi gặp, Phương Uyển Chi nhịn mà trộm. Cảm giác thêm một Vương Thủ Tài cũng , khiến cho bản tính kiêu căng của bớt nhiều. Lúc vẽ tranh, Lan Khanh khinh bỉ cũng trở thành chuyện vui còn hấp dẫn hơn cả bát quái.
Chỉ là gần đây bề bộn nhiều việc, lâu phái xe đến đón nàng qua.
Đại Yển ba mươi hai năm, chiến tranh với Lưu Cầu khai hỏa nữa.
Ba man di xấm chiến cửa khẩu, cảnh hoang tàn khắp nơi, cơn thịnh nộ Lưu Nguyên Đế triệu hồi lão tướng Nhạc Thâm đang đóng ở ngoại thành, chuẩn lương thảo và quân nhu để mang binh đánh thẳng cứ điểm ở biên quan của Lưu Cầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/danh-chan-thuong-kinh/chuong-27.html.]
Một cuộc đại chiến, khói thuốc s.ú.n.g ngập tràn. Trong triều quan viên cũng vì trận chiến mà run sợ quan sát thế cục, với gương mặt già nua của Lưu Nguyên Đế cũng nhiều dự đoán. Mấy bên ai dám động, chỉ sợ ngày nào đó tâm trạng hoàng đế lôi xét hỏi, còn mất.
Liên Dụ đương nhiên là sợ tra hỏi, nhưng lúc cũng thiếu mấy lão học giả giở giọng với , láu cá như hồ ly.
Hắn là văn thần, nhưng từng chiến trường, cũng từng mang binh, chỉ là bộ dạng sinh nho sinh khí, khiến cho nhiều quên trận chiến dãy núi với man di ba năm đến mức nào.
Nhạc Thâm là lão tướng, nhưng hề kiêu ngạo, tuy lớn hơn Liên Dụ năm tuổi nhưng ý kiến của .
Trước khi nhận một phương trận đồ do Liên Dụ đưa, chiến sự bắt đầu liên tục tin chiến thắng.
Trên thư gửi hoàng đế, cũng trung thực tấu rằng, sở dĩ trận chiến thể đánh thuận buồm xuôi gió như thế, là nhờ diệu kế của Liên thượng thư và các tướng sĩ dũng. Xem sớ xong, Lưu Nguyên Đế lòng như nở hoa, lúc lâm triều vỗ đùi tán dương Liên Dụ một phen, còn ban thưởng chiếc áo mãng bào màu xanh đen và hoàng mã quái.
Liên các lão mặt mày non nớt, mặc bộ áo mãng bào thì càng thêm đẽ quý phái.
thấy bộ đồ chẳng cái gì cả, quanh tiếng tán dương ầm ầm ĩ ĩ, xã giao cũng tầng tầng lớp lớp.
Từ đến nay cự tuyệt những thứ xã giao , thứ nhất, quan kị nhất là một đơn độc, tán thành cũng , ủng hộ cũng , nhưng loại tiệc thể từ chối quá nhiều. Thứ hai, ít khi kiêng đồ ăn, cũng thích xem náo nhiêt, mấy khuôn mặt nịnh nọt cũng thành thói quen.
TBC
Nhìn chung Liên các lão gần nửa đời quan, mười bảy tuổi đậu trạng nguyên, hai mươi hai thị lang, hai mươi bảy tuổi thượng thư. Tính tình thì cực kì thích hợp với chốn quan trường, láu cá, giảo hoạt, thủ đoạn. Nhiều đại thần trong triều lăn lộn hơn ba mươi năm cũng tính kế bằng .
Dân chúng cảm thấy quan thì thanh liêm. Trong mắt họ Liên Dụ là một quan cho lắm. Có lúc trừng trị một tham quan, xoay mặt tính kế một thanh quan, ví như mấy ngày che cho Trần vương đuổi lão tướng Tăng Giai , dù đưa thêm bạc nhưng dân cũng nghĩ đó chỉ là mèo chuột.
Liên Dụ thèm để ý những chuyện .
Tựa như dù nhiều việc, ngoài tán thưởng cũng tách khỏi bối cảnh dòng dõi khó lường của .