Phương Chính cảm thấy, ông một cuộc mua bán cực kì hoang đường .
Tên sai vặt thì tráng kiện, công tử thì chịu lộ mặt, còn keo kiệt phô trương đến tận xương.
Lần đầu ông chịu tốn bạc mà còn dắt mũi như thế.
Hai xếp bằng tấm vải rách nhặt ở về, ngây ngốc ngẩng đầu tấm bình phong vẽ động bát tiên tinh xảo, dường như còn lấy bình tĩnh.
Phương Chính hỏi: “Một bức mỹ nhân đồ ngài vẽ bao nhiêu bạc ?”
Phương Uyển Chi cũng Phương Chính tìm cho vài vẽ tranh, cho nên với quy củ của nghề cũng hiểu đôi chút.
Mỗi bức tranh khác , giá tiền cũng sẽ giống . Phương Chính tự nghĩ, Phương Uyển Chi mặt mũi tệ, giá thể quá đắt, đang định chúng cần bối cảnh sơn thủy , thì Lan công tử trả lời:
“Chỗ hai loại tranh, tranh thật và tranh tạm, Phương lão bản chọn loại nào?”
Dứt lời từ phía bình phong tung hai bức tranh.
TBC
Đều là một , một bức thì tinh mỹ xinh , một bức thì cẩu thả hỗn loạn. Nhìn là bức nào là bức tạm.
Phương Chính hai bức họa hồi lâu, ngậm nước mắt câu: “Tranh thật thì bao nhiêu?”
Phía tấm bình phong vung ba bức tranh.
“Bức thứ nhất là vẽ trong ba tháng, một vạn lượng, ý cũng sửa. Bức thứ hai vẽ năm tháng, một vạn năm ngàn hai trăm, thể sửa một , bức thứ ba cần nửa năm, hai vạn lượng bạc, thể sửa ba , khi gả còn tặng kèm một bà đỡ kinh nghiệm nữa”.
Gân xanh trán Phương Chính căng bần bật.
Ông gặp qua nhiều ăn, nhưng cho tới bây giờ thấy ai lừa đảo như Lan Khanh.
Đến đây tìm tranh, ai mà khuê nữ nhà gả cho mối . Nhìn bức họa hai vạn , hai bức còn lọt mắt nổi.
Huống chi ba tháng thể vẽ xong, nhất định là để tâm nhiều.
Phương Chính mím môi:
“Vậy cũng đắt quá”.
Lan Khanh cũng định khuyên ông, vô cùng hòa nhã đề nghị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/danh-chan-thuong-kinh/chuong-3.html.]
“Đây cũng xem như tiền mua cô gia, bao nhiêu bạc thì mua dạng cô gia kiểu đấy, ngài cứ tự suy nghĩ”.
Một câu đ.â.m chọc đúng tim.
Phàm là tới đây, ai mà mua cô gia ?
Hai vạn lượng, nửa năm , một bức mỹ nhân đồ tinh xảo nhất.
Hai cuối cùng cũng đạt quyết định.
Sau khi Phương Chính giao bạc xong, tim phổi đều đang rỉ máu, ông vuốt vuốt đống ngân phiếu vơi hai phần ba trong lòng, khóe miệng run rẩy hỏi: “Nghe ngài quen nhiều quan và quý nhân trong triều, nếu tranh vẽ xong, thể giúp đỡ chút quan hệ ?”
Đây là lý do chính ông đến đây.
Bóng mơ hồ phía bình phong vẫn còn đang đếm bạc, lật ngân phiếu : “Tam phẩm trở xuống thì ba nghìn, tiểu của nhị phẩm thì sáu nghìn, thị của vương hầu thì một vạn đến tám ngàn”.
Cả khuôn mặt của Phương Chính đều xanh mét một mảnh, run miệng nuốt một ngụm nước bọt.
Còn kịp mở miệng hỏi thể giảm giá , thì phía bình phòng vung tấm ván gỗ: mặc cả.
“Muốn gả ít tiền. Phương lão bản cũng là ăn, đạo lý cần ông cũng hiểu chứ”.
Mấy câu cắt đứt ý định của Phương Chính.
là lăn lộn ăn lâu, gì ai miệng mồm kém cỏi. Phương Chính láu cá nửa đời, ngờ mặt một hậu sinh như Lan Khanh nghẹn họng như thế.
Ông : “Việc mua bán quan trọng là mua bán, giá cũng quá bức c.h.ế.t , Lan công tử cái giá , bạc là để …”.
Có thể nhượng bộ một chút ?
“Phong tam nương nổi tiếng kinh thành là bạn của , tam cô lục bà chỗ nào quen. Sinh con đỡ đẻ đều bao hết cho ông, ông mà xem, bát tự cũng tìm thích hợp nhất. Nếu gả nữ nhi mà sủng, còn thể tìm một vợ kế giúp nàng lấy lòng nữa đấy”.
Lan công tử tính toán, bàn tính lạch cạch vang lên.
“Nếu còn tính nữa thì thể chỉ là cái giá thôi ”.
Phương Chính nắm chặt tay.
Phong tam nương , đây là mà ngay cả sắp c.h.ế.t cũng thể tìm mối hôn sự, nhưng mà cũng là bà mối khó nhận lời nhất.
Chỉ là…