Danh Chấn Thượng Kinh - Chương 33

Cập nhật lúc: 2025-02-16 04:15:12
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liên Dụ mua cho Phương Uyển Chi một cây trâm, chỉ đắt mà còn quý. Lúc đưa cho nàng, thái độ vẻ lắm, Phương đại cô nương từ chối mấy đều ném nên thể thu. mà nhận cả ngày cả đêm nàng đều phòng thủ, thể say giấc, hoảng sợ chịu nổi.

Thanh Liễu bên cạnh vểnh chân lên , phán:

“Tiểu thư, nam tử đưa trâm cho nữ tử là , là vì Lan Khanh công tử ý . Người xem trong thoại bản đều . Bạch nương tử đưa ô cho Hứa Tiên, Lương Sơn Bá đưa thư cho Chúc Anh Đài, Tây Môn Khánh đưa cho Phan Kim Liên ”.

Phương Uyển Chi tiếng nào, xoay mặt đem thoại bản trong nhà đốt sạch.

Nàng nhíu mày nghiêng giường, nghĩ.

Hứa Tiên lấy ô, Pháp Hải nhốt trong Kim sơn tự hòa thượng nửa đời.

Chúc Anh Đài lấy thư, theo Lương Sơn Bá bươm bướm chui lên từ đất.

Về phần Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên càng thảm hại hơn. Hừ, thể thấy là cô nương gia nhận đồ bậy bạ. Huống chi là Lan Khanh đưa, thể tùy tiện .

Phương Uyển Chi nghĩ đến mấy ngày cưỡng chế kéo đến tiệm bán đồ cổ chọn trâm, kìm mà rùng một cái.

Đó mà ngày vô cùng bình thường, giờ ngọ, Phương đại cô nương theo thường lệ bưng một cái bát to múc cơm trong nhà, bình thường như gì bình thường hơn. Chỉ là chân kịp bước Bì Bì lôi nhét xe.

Đây là xe ngựa , chỉ dành riêng cho Lan Khanh. Không lâu , rèm vén lên, nàng thấy Lan Khanh bước . Một chiếc trường bào màu trắng thêu hoa văn gấm, mũi hài màu xanh trúc, lên xe lười biếng ổ một bên. Có lẽ hằng ngày quen với việc phô trương, hơn nữa cách ăn mặc cũng khiến Phương Uyển Chi ngây ngẩn cả .

Nàng bưng cái bát to , hiểu rõ.

“Hôm nay vẽ ?”

Hắn tranh thủ lúc rảnh rỗi đưa mắt qua, mũi hừ một tiếng.

“Dẫn cô mua ít đồ.” Phương Uyển Chi suýt nữa thì sợ tới leo cửa sổ xe nhảy ngoài.

Hắn đưa nàng mua đồ? Nàng lầm chứ? Lẽ nào La Hán hạ phàm thể của , chạy tới thế gian việc thiện tích đức ?

TBC

Phương đại cô nương cảnh giác nắm chặt hà bao.

“Ta mua, thiếu gì cả, mua cái gì chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/danh-chan-thuong-kinh/chuong-33.html.]

Lan Khanh vẻ mặt đề phòng trắng trợn của nàng, liếc mắt một cái, ít lời nhiều ý :

“Cô mua.”

Xe ngựa một đoạn đường, đúng đường là dẫn kinh. Đi một lúc thì đường lớn, cuối cùng dừng cửa tiệm đồ cổ. Phương Uyển Chi thấy Lan Khanh xuống xe, tức tối với Bì Bì: “Lôi nàng xuống”.

Cái kiểu gì , như thể dán luôn xe, ăn thịt .

Tiệm đồ cổ mà xe dừng Phương Uyển Chi cũng nhận , là một trong bốn hiệu buôn lớn nhất thành, tên là Khinh Trần Cư. Đồ ở đây đều là thượng đẳng. Chất lượng cũng , Phương Chính mà đây thể nào cũng phun ngụm máu.

Giờ Lan Khanh đột nhiên đưa nàng đến đây chọn đồ, ngay cả con mắt Phương Uyển Chi cũng dám loạn.

Chưởng quỹ trong phòng là một lão đầu năm mươi, bên cạnh là hai phụ tá đang cắn hạt dưa, Phương Uyển Chi bước thì ai ứng gì, đến khi họ thấy Lan Khanh ở cửa thì kinh hoàng đến mức dưa rơi đầy đất, há mồm hỏi: “Sao ngài cũng tới?” Còn định cúi hành đại lễ.

May mà Bì Bì nhanh tay lẹ mắt cản .

“Hôm nay tới để mua đồ thôi, chưởng quỹ lấy mấy cây trâm cô nương dùng xem thử, hàng thượng đẳng ”.

Tiểu lão đầu thì khom lưng. Không chủ tử nhà đến đây, Khinh Trần Cư vốn là của gia mà, vật gì chỉ cần một tiếng, cần tự tới gì, bên còn dẫn theo một cô nương?

Vương chưởng quỹ già nhưng đầu thì vẫn còn sáng suốt, ông trợn to mắt ngậm miệng , cái gì nên , cái gì . Mắt mũi mũi tâm, đó mang mấy cây trâm đưa đến mặt Phương Uyển Chi, cung kính hỏi: “Cô nương xem, ý cái nào ?”

Phương Uyển Chi ở Phương gia mặc dù xem là sủng ái nhưng cũng kiến thức. Cây trâm đáng bạc , . Nàng đưa lên miệng cắn một cái, răng môi run rẩy.

Hàng là thật ?

Phương Uyển Chi đầu óc rối loạn chọn đồ, thực Liên Dụ cũng hơn là bao.

Đây là đầu tiên đưa một cô nương mua sắm, nương mất từ khi chín tuổi, vẫn kiếm tiền. Bên cạnh cũng tỷ gì, cho nên những món đồ của nữ cũng hiểu rõ.

Mà sở dĩ nhất định buộc Phương Uyển Chi mua trâm chính là để bù đắp.

Hắn cúi đầu lấy một cây trâm gỗ chạm trổ quầy.

Liên Dụ tự , nụ hôn khác với . Lần là bất đắc dĩ, là ngộ biến tùng quyền. Lưu Lễ thì ngốc nhưng thực vô cùng khôn khéo, sẽ tin. là do hổ.

Loading...