Danh Chấn Thượng Kinh - Chương 37

Cập nhật lúc: 2025-02-16 04:15:59
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc Liên Dụ cùng Phương Uyển Chi cửa, đường cái nhộn nhịp đông , trang phục của tộc Khu Xa , họ hòa thành một đội đường, múa hát, bộ váy rộng thùng thình xòe như đóa hoa nhất.

Liên Dụ che mặt, từ khi Ngọc trần phụng uyển chuyển địa điểm mới, lo nhận , Vương Thủ Tài bả vai , mặt mèo tròn trĩnh, cái đuôi vòng thành một vòng cổ , giữa ánh mặt trời rực rỡ, nó giống như một cái cổ áo bằng lông thú. Liên lão các vô cùng thanh nhã tự nhiên, với ai, mắt luôn thẳng, khiến cảm giác phần giống thần kinh.

Phương đại cô nương thì khác, hiếm khi nàng cơ hội ngoài, là lúc náo nhiệt như , cho nên thấy ai cũng . Nàng vốn là mỹ nhân, giờ tươi hiền hòa như thế, rõ ràng là một công tử ôn ôn nhuận nhuận, nhanh chóng một đám tiểu cô nượng đuổi theo.

Các cô nương dân tộc các truyền thống khuê tú như kinh thành, họ là dạn dĩ, thậm chí cô còn kéo Phương Uyển Chi cùng khiêu vũ. Về phần Liên Dụ, các nàng liếc một cái thôi chứ ai dám gần, bởi vì khó coi, thực sự là mắt, nhưng khiến dám khinh nhờn.

Liên lão các ai bày tỏ, tâm tình trở nên tệ.

Đều là cùng dạo, một thì nhiệt tình hoan nghênh, một thì ghẻ lạnh, Liên Dụ bực . Mà Phương Uyển Chi chơi vô cùng vui vẻ, hề cố kỵ ý tứ của .

Dõi mắt quanh, còn thấy trong đám các cô nương khiêu vũ, còn Bì Bì, là bộ thường phục màu xanh hôm nọ, hình cường tráng cao ngất khiến nhiều cô nương đỏ mặt, hơn nữa hôm nay cũng mang mặt nạ.

Liên Dụ vô cùng vui, bởi vì liếc Bì Bì một cái, rõ ràng là đối phương thấy, giả bộ như tiếp tục chơi đùa.

Hắn với Bì Bì, gương mặt đó nhất thiết mang mặt nạ, chỉ tuyệt đỉnh mắt, như , mới cần. Hắn mang, Bì Bì cần gì mang.

Bì Bì vẫn cho rằng Liên Dụ đang nhảm, mười câu thì chín câu lọt tai, huống chi với thường xuyên chuyện hổ như ngài , lúc mang thêm mặt nạ, mới thấy mặt như đủ dày.

Hai lâu, nhiều lúc cũng phân biệt chủ tớ, xưng hô gì đó chỉ là giả vờ giả vịt mặt ngoài. Lúc Bì Bì trêu chọc, lúc nào cũng sẽ , đại nhân nhà là Liên Dụ, Liên Dụ ngươi ? Là vị quan vô cùng thất đức đó, đến còn chịu nổi.

TBC

Mà vị quan cực kém Liên Dụ giờ bày vẻ chủ tử. Vì cái đuôi của Vương Thủ Tài nóng quá, gọi Bì Bì đến giúp. Hắn cũng thấy khát, cả đám nhộn nhịp chỗ nào quán . Mấy cô nương ngang qua , lúc nhỡ chạm mặt , ai cũng tỏ vẻ sùng bái, vô cùng quy củ. Giống như một pháp sư đức cao vọng trọng.

Ông nội ngươi!!

Liên các lão âm thầm mắng , thấy Phương Uyển Chi và Bì Bì tung tăng vui vẻ như thì khinh thường. Hắn từng tham gia quốc yến đấy, quốc yến tam quốc nữa , vô cùng náo nhiệt. Còn cả mỹ nữ Tây Vực, rượu bồ đào chén quang, đủ loại trái cây kì lạ nữa, ngon cực kì.

Tự an ủi như càng thấy khát hơn, giọng cũng khô khốc.

Kệ bọn họ, nếu tìm , cũng để ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/danh-chan-thuong-kinh/chuong-37.html.]

Liên các lão một tức giận bỏ .

Trước mặt đúng lúc xuất hiện một đôi giày màu lam nhạt, nhưng là nam tử.

Hắn ngẩng đầu lên, thấy Phương Uyển Chi cong cong đôi mắt sáng.

“Khát nước ? Thời tiết hôm nay nóng thật.”

Nàng đưa một chén nước màu xanh đến mặt .

“Nước của một cô nương trong đội nhảy cho, chén sạch, thể yên tâm uống. Này cầm lấy .”

Liên Dụ phần chậm chạp nhận lấy, cầm trong tay mới nhớ trả lời Phương Uyển Chi.

Phương Uyển Chi : “Ngài nóng ? Chúng tìm lâu nghỉ ngơi nhé?”

Lúc đưa tay lau mồ hôi, cánh tay áo rơi xuống, lộ cánh tay trắng nõn bên trong. Dưới ánh mặt trời, còn thể thấy những lông măng nhỏ. Liên Dụ theo bản năng mặt , rầm rì trong miệng.

“Cô thì ”.

Vạn Lại Thôn là một địa phương nhỏ, nơi gọi là lâu cũng chỉ là một căn nhà trúc hai tầng, bài trí đơn giản, cửa sổ rèm che.

Hai tìm chỗ gần cửa sổ, cúi đầu đội hoa đường, gió nhẹ thổi qua, chuyện cũng nhiều hơn một chút. Đương nhiên, đa thời gian đều là Phương đại cô nương , Liên Dụ ngẫu nhiên sẽ trả lời một hai tiếng.

Trên bờ vai Liên Dụ, Vương Thủ Tài vẫn vững vàng, dù mới chỉ ba tháng nhưng con mèo to bằng bát cơm. Vương Thủ Tài ngủ gà ngủ gật, híp mắt , mặt mày nghiêm túc, như kiểu coi trời bằng vung.

Phương Uyển Chi rót một chén , đưa tay lên bắt Vương Thủ Tài từ bờ vai Liên Dụ xuống.

“Sao ngài một cái, cô nương ngài còn sợ trốn đấy”.

Liên Dụ thấy mát mẻ ít, lấy quạt xếp phẩy phẩy hai cái, vẫn gì. Hắn im lặng ngoài cửa, tùy ý để gió xuân lướt qua mái tóc dài.

Loading...