Hắn : “Ta cảm thấy tham quan cũng khí chất.”
Hơn nữa, tham quan sẽ sống lâu hơn thanh quan.
Về phần Phương Uyển Chi thì ? Hắn thừa nhận ỷ nàng. Cảm giác khiến cực kì tự nhiên, cũng bực bội hiểu . Hắn nghĩ do bát quái, chứ cô nương lảm nhảm bên tai, một thời gian dài thì chuyện lành gì.
Hắn lấy đũa gõ lên tay Bì Bì, ý bảo dựa sang bên , chuyện ở bàn còn hết .
Bì Bì đen mặt lên tiếng, trợn mắt bất đắc dĩ dịch một bước. Người ngoài lẽ hiểu Liên Dụ, nhưng ở bên ngài mười năm, rõ.
Liên Dụ quá tịch mịch . Quan trường rối ren, nhân phẩm xảo trá, khiến cho nhiều xa lánh . Liên Dụ thực thích náo nhiệt, nhưng dám quá mức cận với khác.
Mười năm Liên Dụ từng kết giao với vài vị bằng hữu xưng gọi , nâng cốc , suýt nữa tung hoành giang hồ. mà những lúc nào moi lợi từ , thậm chí, còn liên hiệp với một quan trong triều tính kế .
Một hồi hồng môn yến, mai phục ở kinh giao, đến khi Bì Bì tìm Liên Dụ, sức cùng lực kiệt ngửa trong vũng máu.
Hắn với Bì Bì: “Ta thấy mệt mỏi quá, chúng về nhà .”
Nằm giữa vũng m.á.u là Lâm đại ca từng vô cùng tín nhiệm, lẽ còn những khác, nhưng g.i.ế.c đến đỏ mắt , nhớ . Họ g.i.ế.c , nhưng nỡ g.i.ế.c họ.
Bì Bì mặt đất đầy đất tử thi và đôi mắt run rẩy của Liên Dụ, đột nhiên gì. Hắn an ủi ngài , bởi vì phận và gia thế của Liên Dụ, khiến cho ngài cô độc như , khó thật tâm thật ý với khác.
Mười năm đó, Liên Dụ một bạn nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/danh-chan-thuong-kinh/chuong-40.html.]
Nghĩ tới đây trong lòng Bì Bì thê lương. Hắn đưa tay vỗ vai ngài , bỗng nhiên Liên Dụ đẩy .
Hắn thấy phủi phủi tay áo: “Cô nương ở góc đông nam khen , ngươi đừng cản đường, để lộ gò má cho nàng xem”.
Trong nháy mắt, tất cả thê lương trong lòng Bì Bì mất hết, chỉ còn khinh bỉ và oán hận đủ kiểu.Liên các lão bên đang hào hứng. Bên Phương Chính cũng đến Mính Tính trai.
Theo như lời mật thám, khí độ và tướng mạo của Liên Dụ tầm thường. Trước gặp Liên Dụ bao giờ, Phương Chinh nghĩ, lẽ như Trần Tửu. Nam tử hai mươi bảy tuổi, ở trong triều lăn lộn nhiều năm, hoặc là thâm trầm nội liễm ai dám cận, hoặc là dáng vẻ của khiến sợ phát rét. Tóm là năm tháng để khá nhiều dấu ấn khuôn mặt đó.
mà khuôn mặt Liên Dụ trẻ, là kiểu như hài tử nhưng mà trẻ hơn những cùng tuổi. Phong độ thì khỏi nghi ngờ, nhất là đôi mắt sắc bén mà sâu thâm thúy , còn phần, điều? Nhìn qua đúng là giống quan nhân.
Ông nghĩ đến lời đồn về gia thế của phố âm thầm cân nhắc, chẳng lẽ bản lĩnh, chỉ dựa ông nội để hoành hành ngang ngược trong triều như thế? Bước chân vẫn ngừng , ông còn tiểu nhị bưng tới một bình rượu ngon, thử thăm dò hỏi:
TBC
“Xin hỏi vị gia này, tại hạ thể dùng chung một cái bàn ?”
Đại sảnh kín , dùng chung một bàn cũng là chuyện phổ biến. Trong lòng Phương Chính cũng tính toán Liên Dụ mục đích tới tìm , giả vờ dạo đầu, giống như vô tình, tránh cho đối phương phiền chán.
Không nghĩ Liên các lão thản nhiên, mắt ngước lên , gắp một viên hạt sen bọc đường.
“Ta là Liên Dụ.”
Sau khi tự giới thiệu, cũng chờ Phương Chính gì, tự rót cho một ly rượu ngon bụng.
“Muốn ghép bàn thì gọi thêm món ăn .”
Đột nhiên Phương Chính hiểu, đầu óc mịt mờ chỉ thể vội gật đầu, tự lộ vẻ nô tài khúm núm như xin xỏ gì đó, còn thẳng tự thú nhận, vì mới đến. Sau lúc đầu hoảng loạn, chân nhanh hơn đầu, chạy vội đến quầy gọi thêm vài món ăn.