Liên Dụ đối với danh dự và danh vọng của đều thèm để ý. Giờ thánh thượng , thì thôi.
Điều duy nhất khiến thích là bên cạnh còn mang theo hai đứa ngu.
Hắn thích bên cạnh thông minh thôi, bởi vì thông minh sẽ nhảm. Người ngốc khác, hiểu chỉ ngẩn .
Hết buổi sáng Lan Khanh trở về Ngọc trần phụng uyển. Gần đây ít khi về phủ, vật dụng hằng ngày cũng mang hết sang đây. Bì Bì đuổi Nhạn Nam thăm dò tin tức, thể giúp sửa sang hành lý, một đống chăn bông chất đống giường, bày bộ dạng bó tay tập.
Liên Dụ bắt đầu phần ghét tính cách của . Mỗi ngoài đều mang chăn mền chén bát và Vương Đại Tráng theo, thích dùng đồ bên ngoài.
Nhạn Nam xa kinh thành, đường ít nhất cũng nửa tháng, nghĩ tới những thứ ở khách điếm thì qua bao nhiêu dùng, hì hục xếp chăn. Định xếp nhỏ nhất thể mà nhét rương.
Vương Thủ Tài xà nhà cao xuống, nghiêng nghiêng cái đầu híp mắt mơ màng. Cái cuối cùng nó chứng kiến, vẫn là rối vò một cục.
Lúc Phương đại cô nương bưng chén thuốc bước thì Liên Dụ vẫn còn xếp bằng giường đống chăn hờn dỗi, thấy cô cầm chén nước thổi thổi, xuống tay nàng: “Nóng ? Sao lấy gỗ nắm ?”
Chén bắt nhiệt lắm.
Phương Uyển Chi đưa tay lên sờ tai trái.
“Không cần , lúc bưng lười nên nóng thôi, ngài bỏ chăn đó ”.
Liên Dụ lời thả xuống, duỗi cổ đến tay nàng, thấy gì mới yên tâm cầm thìa múc từng muỗng thuốc.
Hắn ốm, nhưng mà đúng là cần tẩm bổ. Nhạn Nam là một vùng ẩm ướt, khí hậu kém hơn kinh thành nhiều, chén thuốc là thuốc bổ, từ tới nay luôn đối xử với bản .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/danh-chan-thuong-kinh/chuong-55.html.]
Phương Uyển Chi thấy uống thuốc thì xoay thu dọn giường. Nhìn một đống to đùng như , còn nào đó sửa sang thật lâu thì phần dở dở .
Nàng : “Đã bảo ngài sớm mời một bà tử đến mà, cần tự dọn, ngài xem, mặt chăn ngài nhàu hết cả ”.
“Cái chén sứ xanh lấy vải bông bọc , nếu đường nhất định sẽ vỡ”. Liên Dụ bưng chén nàng mắng, hề lên tiếng. Sau đó ôm Vương Thủ Tài đang ổ giường, Phương Uyển Chi bận rộn, tư thái thướt tha, tính là gầy, váy dài nàng cuốn lên một đoạn, lộ đôi giày gấm thêu hoa.
Có bà tử nào bằng Phương Uyển Chi .
Tay Liên Dụ khi khi vuốt lên gáy Vương Thủ Tài, nghĩ đến xa nhà, tự nhiên bỏ Phương Uyển Chi. Một ngày Bì Bì thể sẽ lộn xộn một chút, nhưng nếu Phương Uyển Chi, chắc chắn là vô cùng nhàm chán. Đi qua những ngày náo nhiệt, mà chịu khi tịch mịch chứ.
Liên Dụ giở giọng khi đối nhân xử thế, nhưng lúc Phương Uyển Chi ở đây, thẳng . Ôm mèo đụng đụng phía , : “Cô cũng sắc một chén thuốc mà uống ”.
Phương Uyển Chi đang dọn đồ đạc, để ý đến , thuận miệng ừ ừ một tiếng, cũng gì .
Liên Dụ nguyên tại chỗ nàng, một lát mới phát hiện nàng xem lời của gì, tự nhà bếp, bưng một chén đến.
“Này, cô uống , đợi lát dọn.”
TBC
Phương Uyển Chi chén thuốc đen xì đột nhiên xuất hiện mặt, vô cùng hoang mang.
“Ta uống”.
Thứ vô cùng đắng đấy, còn nữa, tại nàng uống chứ.
Liên Dụ bưng chén đến mặt nàng.
“Thời tiết Nhạn Nam , uống cái mới dễ ngã bệnh”.