Nhạn Nam là vùng huyện thành nhỏ lệ thuộc Miêu Cương, cửa thành rộng, thể hiện sự bủn xỉn hẹp hòi.
Bạch Yến Trầm là thất phẩm tri huyện, mặc bộ quan phục màu xanh mơn mởn thêu cò trắng xuyên qua một hàng mặc áo choàng đỏ cổng thành, như một con gà con.
Người so với thì già hơn, về tướng mạo, mà là độ tuổi, cũng hơn ba mươi tuổi . Khuôn mặt khá nhỏ tuổi, cũng tính là quá trẻ, một bộ dạng thư sinh bình thường. Dù cũng cần là ai, chỉ cần bên cạnh Liên Dụ thì đều thành tướng mạo hết.
Lưu Lăng và Trương Lương cần so cũng giống , thế cho nên Phương Uyển Chi thấy tên Bạch Yến Trầm thuận mắt hơn họ ít.
Nói về tính tình của Bạch Yến Trầm, cũng giống như lời đồn tới thượng kinh, cực kì nhát gan. Trên bàn cơm chào hỏi đám Lưu Lăng, run rẩy quanh quẩn, mấy chuyện bát quái trong phủ .
Lưu Lăng lười bộ dạng của , bắt chéo hai chân lên hỏi.
“Ngươi quân phản loạn Nhạn Nam ở ? Sao bản vương thấy trong trấn bình thường, một cái rắm cũng hả?”
Không chỉ rắm, mà cả phố cũng thấy mấy . Không là c.h.ế.t hết chứ.
Bạch Yến Trầm , để đũa xuống, phịch một tiếng quỳ xuống đất.
TBC
“Vương gia minh giám, quân phản loạn , quân phản loạn đều ở Hoa Quả Thôn. Nằm ở đỉnh núi xa cách chúng ở đây, hạ quan cũng là thuộc hạ báo, cho nên mới vội gửi thư về kinh, ngờ vương gia đích đến.”
“Hoa Quả thôn?”
Lưu Lăng nhướng mày.
“Thôn nuôi khỉ ?”
Đặt tên kiểu gì .
Cả Bạch Yến Trầm đều hoang mang lo sợ, hai tay ngừng chà xát, trả lời câu hỏi của Lưu Lăng, run rẩy .
“Quân phản loạn , thực cũng là quân phản loạn gì! Tên thủ lĩnh là thần tiên.”
Lưu Lăng thì vỗ bắp đùi, dáng vẻ kiên nhẫn khiến Bạch Yến Trầm nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/danh-chan-thuong-kinh/chuong-62.html.]
Hóa đây là một giáo phái, thành lập ba năm, chúng triển khai nhiều hoạt động tụ tập. Nhân của chúng càng lúc càng lớn, dân ở thị trấn Nhạn Nam cũng đến đó hơn phân nửa.
Về chuyện tại nổi tiếng như , là do thờ phụng, mà là giáo chủ tự xưng là thành tiên, cũng gọi là Thiêu Thần. Hắn xem bói, mà chỉ bắt quỷ. Các loại phù chú thì , khi bắt quỷ xong thì dán lên, vật thể hóa thành vũng nước.
Điểm quan trọng nhất đó là còn thể nuôi cổ độc.
Dân chúng Miêu Cương thích cổ độc thuật, đối với đạo giáo ở Trung Nguyên thì hứng thú. Nguyên nhân chủ yếu là thánh thượng c.h.ặ.t đ.ầ.u một vị Đại Tế Ti mà họ thờ phụng nhất, cho giáo chúng dám xuất hiện ở Nhạn Nam, cũng nhiều thiên môn cổ độc thất truyền.
Mà Thiêu Thần tuy là Trung nguyên, nhưng am hiểu cổ độc thuật, từng bắt quỷ quấy phá trong thôn, nên sùng bái.
Người trong thôn tục danh của , cứ gọi là đại tiên. Đại tiên cũng tự cho là thành tựu, đặt cho một cái tên, gọi là La Bàn Nhi, về phần đó tên gì, đặt cái tên như , đại tiên học vấn, tự cũng giải đáp .
Bạch Yến Trầm còn , tên La Bàn Nhi cực kì bỉ ổi, mắt chuột, ngũ quan bình thường, mặt chữ điền, giống yêu tinh. La Bàn Nhi còn gù lưng, cả sống lưng còng như tôm, thích mặc áo bào đen phủ đất. Từng bước từng bước như chạm đất, cả cũng bay lên.
Bạch Yến Trầm tỉ mỉ, Phương Uyển Chi cảm thấy chuyện quá thật, cũng dễ như mấy thư sinh kể chuyện bên ngoài, nàng ngáp một cái gắp thức ăn, ngờ bên trong ớt, cay đến chảy nước mắt, khiến nàng ngừng le lưỡi.
Ớt phương nam nay đều cay hơn phương bắc.
Liên Dụ nàng thè lưỡi như con ch.ó nhỏ, tự nhiên cũng thấy thú vị. Hắn đưa chén rượu môi xuống tới mặt nàng, bảo uống hết cay.
Phương Uyển Chi rượu xộc lên, trợn trắng mắt, cũng quên còn một vị vương gia bàn ăn, đưa tay bấm Liên Dụ một cái.
“Cay”.
Nàng còn mắng thêm, nhưng mà đầu lưỡi tê dại đến mức chỉ thể chữ đó.
Liên Dụ nàng cuồng thì vui vẻ, chống cằm gắp một miếng đưa tới miệng nàng, động tác cực kì tự nhiên.
“Ở đây ẩm ướt, uống nhiều rượu với mấy món cay mới cay, cô ngốc thế”.
Phương Uyển Chi cũng lời, ăn món đưa qua.
“ nha.”