Hắn nuốt một ngụm nước miếng lớn hỏi Liên Dụ: “Ngươi, ngươi bắt ?”
Liên Dụ đáp: “Ngươi ? ”
La Bàn Nhi vội vã lắc đầu.
“Không, .”
Liên Dụ bước qua .
“Không thì thôi, giờ ý mời ngươi uống ”.
Liên Dụ hiểu rõ, bắt cũng chỉ là trị phần ngọn mà trị gốc, nếu như xử lí sẽ thôn dân bạo loạn, đó sẽ còn nhiều hậu họa hơn. Vẫn là câu , La Bàn Nhi là trọng điểm, Thiên tôn lưng thao túng mới là mấu chốt.
Buổi chiều trở về hậu viện, Lưu Lăng và Trương Lương liên tục quanh quẩn bên ngoài phòng của Liên Dụ. Bọn họ thấy thiếu suy xét, nào ai hãm hại nhà như .
Thấy cửa sổ phòng Liên Dụ đóng chặt, họ cứ thế loay hoay bên ngoài, lo sợ Liên Dụ giận, gửi một tờ sớ đuổi họ về thì xong.
Trên mặt Trương Lương Liên Dụ đánh xanh cả mắt, trong lòng tự nhủ, hai cùng chung chủ ý, giờ chỉ một đánh, ngươi tới mắng , trong lòng càng nghĩ càng uất ức, liền rùm beng một trận với Lưu Lăng.
Hai cứ thế oán giận đối phương, giọng cũng dám quá lớn, nhưng mà vẫn ầm ĩ tới Liên Dụ, mở rầm cửa một cái, bọn họ mới câm miệng .
Hai ngươi , ngươi, thống nhất về phòng bếp xem Phương Uyển Chi mắng mèo.
Tiếng động đó còn lớn hơn hai bọn họ, mà Liên Dụ mắng nàng. Hai tự so với A Đào, đành lủi thủi ủ rũ trở về.
Liên Dụ nhốt trong phòng liên tiếp nhiều ngày, Bì Bì cũng từ trong núi trở về, hai nghiên cứu bàn bạc cái gì, lúc mặc một bộ đồ đạo sĩ, gọi Phương Uyển Chi , đưa một bộ tiểu đạo sĩ đưa cho nàng , mang nàng lên núi.
Trước khi bọn họ kinh động bất luận kẻ nào, cũng gọi hai tên ngốc đến phòng nghiêm túc phân tích lợi hại một hồi, bảo họ ngoan ngoãn phòng thủ núi, thấy xảy chuyện gì thì lập tức điều binh.
Đối với quyết sách của Liên Dụ, Lưu Lăng dám phản bác, bởi vì bây giờ bó tay tập , theo suy nghĩ của , cứ g.i.ế.c sạch bộ là xong việc, nghĩ chuyện nhiều vấn đề như .
Liên Dụ với : “Ngài thông tuệ hơn Trương Lương nhiều, để ngài ở là vì tránh ngài lỗ mãng. Phàm là chiến trường g.i.ế.c địch thì chủ soái luôn là , lên núi nếu thành công lợi chính là ngài ”.
Lưu Lăng gật đầu như băm tỏi, thấy Liên Dụ vô cùng lý. Hắn cũng cho rằng Trương Lương quá ngu xuẩn, cho nên mấy ngày nay quan tâm đến tên gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/danh-chan-thuong-kinh/chuong-77.html.]
Quả nhiên là Liên đại nhân ranh ma thành tính, dụ dỗ kẻ ngốc cũng như .
Hắn vuốt đầu Vương Thủ Tài như đang sờ đầu Lưu Lăng, cảm thấy tên vô cùng vụng về, nhưng là coi như là nhu thuận, sắp sửa dụ dỗ thêm một khoản.
Hắn với Lưu Lăng: “Đưa tiền, đến bên núi mua một tòa nhà, nhà lớn mới thấy đây là một môn phái ”.
Lưu Lăng nghẹn họng trân trối.
“Tại mua nhà cũng là bỏ tiền?”
Liên Dụ như thể ngài thức thời quá .
“Trước đại chiến, lương thảo , ngài lương thảo thì xuất binh kiểu gì?”
Nói xong ngay cả phất trần cũng cầm, tiện tay ném lên giường bỏ cửa.
Lưu Lăng Liên Dụ chơi xỏ lá, đưa tay kéo kéo A Đào, nhăn nhăn lông mày hỏi.
“Hắn lừa ?”
A Đào đang ở thu dọn bên trong, thì Lưu Lăng một cái, cực nghiêm túc .
“Giờ đang cần bạc, nào pháp sư đức cao vọng trọng nào ở một tòa nhà to , nếu giả hòa thượng, ngài cũng xây miêu cho đấy. Đây tính là gì”.
Đầu óc Lưu Lăng vốn dùng , nhưng cũng , A Đào và Liên Dụ đang cấu kết với việc . dù cũng biện pháp nào, bởi vì ai khả năng bằng Liên Dụ.
Trong lòng tự thuyết phục nhiều , Gia Cát Lượng ba lượt đùa giỡn mà Lưu Bị vẫn mời, Hoa Mộc Lan bỏ giáp về quê còn mang theo ít tiền riêng.
Lưu Lăng tự thuyết phục nhiều , cứ thế cho đến khi Liên Dụ mang theo Phương Uyển Chi và Bì Bì ôm bạc biến mất.
Trương Lương ngu ngốc đần độn ở bên cạnh : “Ngài mặc cả ?”
Lưu Lăng lười , vùi đầu đếm mấy ngân phiếu còn thừa: “Ngươi thì cái gì, chuyện với cũng thế thôi, đưa cái thì lừa cái khác”.
TBC
Trong lòng như nhỏ máu, mất bạc , vô cùng phiền muộn đó.