Bạch Yến Trầm vô cùng khiêm tốn.
“Vương gia quá khen, hạ quan cũng chỉ đánh bậy thôi. Mới ngài cũng thấy đó, cứ lung tung, khi là vì ngài ở bên, hạ quan dính chút long khí nên mới tìm đó”.
Tên Lưu Lăng ngốc ngày thường thích khen. Bạch Yến Trầm khen , cũng cảm thấy nhờ mới tìm nơi .
Hai bước sân, Lưu Lăng mấy chum vại bên miệng giếng, lo sợ.
Tòa nhà Liên Dụ thuê lớn, khắp trong sân đều cây to, ở cũng thấy bầu trời dày đặc âm khí.
Giờ là nửa đêm, bên các vạo lớn như một làn khói quỷ. Nhìn miệng giếng trơ trọi càng khiến sợ hãi.
TBC
Hắn lùi về hai bước, đó đưa tay đẩy Bạch Yến Trầm từ phía lên, cũng chịu thừa nhận là do sợ hãi, chỉ , ngươi sang đó vén lên thử, cái gần chúng nhất đó. Bản vương chạm mấy thứ đồ bẩn .
Lúc đầu Bạch Yến Trầm cũng sợ, liên tục trốn tránh chịu tiến lên, cuối cùng Lưu Lăng nổi giận, đành bất đắc dĩ.
Cái vạc lớn giữ quỷ là loại dân dùng để ướp rau, bên nhỏ, phần giữa thì như cái bụng bự, giống một nam nhân béo. Miệng vại quấn bằng vải trắng, dán một vài kí hiệu loạn xị, chữ thì như gà bới, cần nghĩ cũng là từ tay của Liên đại nhân.
Bạch Yến Trầm một lúc, cảm giác thứ bên trong vẫn còn hô hấp, ống tay áo phủ xuống, lấy một ngân châm từ trong túi .
Lưu Lăng Bạch Yến Trầm đang gì, cái bóng lưng hồi lâu thì thúc giục:
“Này, ngươi còn vén lên, ngươi thấy tà khí quanh đây hả? Vén nhanh lên , cái chỗ quỷ quái ”.
Lưu Lăng thấy Bạch Yến Trầm gật đầu nhẹ, bởi vì bóng cây che xuống, thấy vén tấm vải thì cũng bước gần. Hắn tận mặt, thấy rõ ràng mới về kể cho Trương Lương . ngờ Bạch Yến Trầm phắt .
Lưu Lăng cảm giác một ánh sáng bạc vụt lên mắt, vọt tới gáy . Chỉ là còn tới gần, xung quanh bừng sáng lên.
Không từ lúc nào Liên Dụ đốt đèn lồng ngáp liên tục dựa bên sân, cả vô cùng lười biếng, bên cạnh là Bì Bì và A Đào. Ai cũng đốt đèn lồng, rõ ràng là tỉnh ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/danh-chan-thuong-kinh/chuong-91.html.]
Bạch Yến Trầm như xoay chạy, là hù, con quỷ bên trong đáng sợ, ngã xuống bên cạnh Lưu Lăng.
Giờ Lưu Lăng thời gian quỷ nữa, bởi vì Liên Dụ nhấc đèn lồng tới.
Hắn xổm xuống, dùng đèn lồng chiếu Bạch Yến Trầm.
Ừ, bộ dạng chút huyết sắc, vại miệng mở một lúc đậy , với hai : “Sắc trời còn sớm, hai ngủ ?”
Ở Hoa Quả Thôn Lưu Lăng vẫn dựa Liên Dụ, hôm nay chịu lời của , tự mò xem quỷ, cho nên cũng lo sẽ giận.
Giờ thấy mỉm trong lòng càng sợ hơn, Lưu Lăng nghĩ thôi gì mai hỏi Bạch Yến Trầm cũng , cho nên vội gật đầu: “Ừ, nên ngủ . Bản vương nhà xí thôi, mơ màng nên tới nơi . Viện của ngươi thật rộng quá”.
Bạch Yến Trầm cũng hùa theo: “ là rộng quá, thưởng thức của Liên đại nhân từ đến nay đều tầm thường.”
Liên Dụ thản nhiên nhận lấy những thứ khen , đưa tay Bạch Yến Trầm sửa sang vạt áo lộn xộn, :
“Xưa nay một loại trùng cổ độc thể mê hoặc tâm trí , c.h.ế.t mà cứng . Ngân hạnh hương là tên của một loài hoa, dùng thuốc, ít đó là cây thể thao túng tâm trí con ”.
Bạch Yến Trầm vô cùng kinh ngạc lắc đầu, hoang mang với Liên Dụ:
“Đại nhân, ngài cái , hạ quan hiểu chút nào.”
Liên Dụ cúi đầu cây đèn cầy trong lồng đèn, mà như :
“Không hiểu ? Thực cũng hiểu.”
Nói xong cũng nữa, Liên Dụ quàng áo choàng lên Phương Uyển Chi .
“Đêm lạnh , nghỉ ngơi , nếu vương gia thích tòa nhà thì ở lâu thêm mấy ngày cũng ”.