Danh Chấn Thượng Kinh - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-02-19 14:33:22
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn :

“Không ăn đồ nấu, thích nàng . Ngày hôm qua món xào đó ngon, ăn. Ta cũng giúp nàng một tay nhé.”

Phương Uyển Chi nở nụ , vuốt ve mái tóc dài của , đúng là dễ hầu hạ, kén ăn, ngoan hơn Vương Thủ Tài nhiều.

Về phần giúp đỡ, là thôi . Nàng từng chứng kiến uy lực của .

Tóc đen như mun, xõa tay nàng, mượt mà như suối. Nàng thấy Liên Dụ cái gì cũng cả, mặc dù nhiều lúc đáng ăn đòn, nhưng khiến khác thương, yêu .

Nhịn nhéo nhéo chóp mũi của một cái, Phương Uyển Chi :

“Được, ăn thì cho .”

Liên Dụ gật đầu, khóe miệng lặng lẽ cong lên, dáng vẻ hết sức thoải mái, thấy Phương Uyển Chi chiều , cho nên vui vẻ c.h.ế.t . Ngửi mùi hương gần trong gang tấc, đầu óc cũng linh hoạt hơn nhiều. Hắn cọ cọ đùi Phương Uyển Chi một lúc kéo tay nàng nắm trong lòng bàn tay. Sợ nàng xoa bóp nhiều sẽ mỏi.

Vuốt ve các đốt ngón tay một lúc, Liên Dụ dậy, đưa tay cầm lấy gối đầu của với Phương Uyển Chi.

“Cơm trưa ăn, hai nghỉ một lát , tỉnh dậy ăn .”

Phương đại cô nương coi như thấy.

Cái , từ cùng ngủ lúc nữa đêm, đó luôn dùng chung gối với nàng. Rõ là lòng lang thú, dù nàng giáo dục mấy , mắng thẳng mặt mà cứ vẻ cây ngay sợ c.h.ế.t , mạnh miệng:

“Ta tâm tư gì cả.”

Giờ tìm đường c.h.ế.t đấy. quả thật đa thời gian Liên Dụ vẫn giữ quy củ, lăn qua lăn tự khó chịu, thì ngoan ngoãn chạy về cái giường nhỏ của thanh tâm quả dục. Vừa than thở ôm Vương Thủ Tài thì thầm, về kinh ngay thôi, hai chân co như ông phật, đáng yêu.

Làm như thể khi về kinh sẽ nhiều điều .

Cho tới bây giờ từng hứa hẹn gì với Phương Uyển Chi, cũng hoa ngôn xảo ngữ, hai cứ như thế, trong lòng đểu xác định sẽ cùng thật lâu thật lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/danh-chan-thuong-kinh/chuong-97.html.]

Lúc Lưu Lăng kéo tóc Bạch Yến Trầm một đường xông phòng ngủ chính, Phương Uyển Chi và Liên Dụ đang tổ chuyện, quấn quýt yêu thương, mà cũng thấy cực kỳ khó chịu.

Hôm nay Phương Uyển Chi mang mặt nạ, là gương mặt xinh xắn thanh thanh tú tú, làn da trắng trẻo mịn màng, thấy họ đột nhiên xông thì ngẩn . chỉ một lúc nàng vội vàng dậy, cho họ hai chén lá bọt. Cả quá trình vô cùng tự nhiên hào phóng, hề chút ngượng ngùng.

Lưu Lăng rõ Tiên cô và nha đầu đều thích Liên Dụ, trong lòng dù thích cũng dám đoạt . Hắn đưa tay nhận lấy ly , hai mắt vẫn dán Phương Uyển Chi.

“Tại thấy A Đào đến hầu hạ, nước nóng lắm, da thịt nàng mềm…”

TBC

Câu kế tiếp dám , bởi vì Liên Dụ liếc mắt sang một cái.

Lưu Lăng sợ đánh, hai bàn tay nắm chặt, lúc mới nhớ tới tay còn đang nắm một đống tóc, thuận tiện túm Bạch Yến Trầm đến bên cạnh Liên Dụ.

“Ngươi khi hai chúng lên núi thì thôn vẫn còn bình an vô sự, nhưng tới xuất hiện hàng đầu, buổi tối bản vương suy nghĩ, thấy tên hết sức khả nghi. Ngươi bản vương xuống núi, khuyến khích xem quỷ, ngươi xem đúng là kì lạ ?”

Lưu Lăng là một tên mập mạp, Bạch Yến Trầm gầy như cành liễu, giờ kéo như thì đau đến nhe răng nhếch miệng, nước mắt chảy đầy.

Liên Dụ co chân dậy, nhận lấy cốc trả Phương Uyển Chi đưa tới, một tay chống cằm, hỏi Bạch Yến Trầm:

“Hàng Đầu là ngươi hạ ?”

Bạch Yến Trầm trừng lớn mắt, nghĩ tới sẽ hỏi trắng như , sững một hồi lâu mới lắp bắp :

“Đại nhân minh giám, hàng đầu do hạ quan hạ. Hạ quan bản lãnh như thế chứ.”

Nói xong liền .

Liên Dụ khoát tay áo.

“Ồ, thì thôi.”

Nói xong thì kết thúc, ý truy vấn tiếp, trong phòng hiểu, ai đoán rốt cục đang nghĩ gì.

Loading...