Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Chương 59
Cập nhật lúc: 2024-10-02 04:40:36
Lượt xem: 106
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mã bà mối tới Dương gia một nữa với Hà thị, Phùng tú tài bên đồng ý mối hôn sự , nếu như bên dị nghị gì thì hẹn thời gian tiểu lễ.
Mã bà mối , Hà thị bắt đầu suy nghĩ. Lương thực trong nhà ăn sắp hết , giờ tiểu lễ cho lão tứ, hẹn tiểu lễ xong là chuẩn hôn sự.
Chung quy còn hơn một tháng là hết năm, thời gian vội vàng nhất định kịp, hơn nữa nếu vội vàng bên cũng đồng ý.
Chỗ dùng tới bạc quá nhiều, Hà thị trứng chọi đá, nghĩ tới một nhà lão nhị, về phần nhà lão Đại, nhà bọn họ tìm bà lấy bạc là lắm .
Dương tộc trưởng chuyện bà vẫn còn nhớ, Hà thị khẳng định dám nháo , thì chỉ còn cách viện cớ.
Hà thị nhớ tới khoản phụng dưỡng của hai nhà nhị phòng tam phòng, lúc Dương tộc trưởng là phụng dưỡng tính từ sang năm. Hà thị nghĩ nếu tới chỗ bọn họ tố khổ chắc vẫn lấy bạc.
Thậm chí Hà thị còn đang suy nghĩ cách với hai nhà , bà tuyệt đối sẽ nháo ác quá, nháo ác quá Dương thị thống đến chỗ Dương tộc trưởng sẽ . Bà sẽ cầu bọn họ, vì Dương Học Chương, Hà thị quyết định vác cái mặt già. Bà tin bà cầu xin bọn họ, bọn họ còn thể nhẫn tâm cho. Hơn nữa cho dù nháo tới tai Dương tộc trưởng cũng sợ, là bởi vì bà quẫn bách quá mới tới đòi con trai tiền sang năm phụng dưỡng, đòi cái khác, toạc cũng ai gì.
Không thể , Hà thị thực thông minh, hiểu nhập gia tuỳ tục đến chuyển hoán tư tưởng của . bà duy nhất nghĩ tới một điểm chính là, hai đứa con trai cướp gần như hết sạch gia sản , thậm chí ngay cả lương thực còn chia cho bọn họ. Lúc mới ở riêng ngắn ngủi đến một tháng, hai nhà tới chỗ nào lấy cho bà một thạch lương thực và một lượng bạc đây?
Hà thị chính cân nhắc lắm với Dương lão gia tử. Dương lão gia tử Hà thị xong thì lên tiếng, thể cam chịu, hoặc là lành gáo vỡ muôi, thế là Dương lão gia tử sợ Hà thị nháo với lão, dù cũng là ông phát biểu ý kiến gì cả.
Hà thị thấy lão như thì lộ nụ thỏa mãn, kế hoạch là lúc nào nên đ tìm lão nhị lão tam, nhất là khi vợ lão nhị mặt.
Bây giờ Hà thị mới phát hiện, vợ lão nhị là đèn cạn dầu. Bất tri bất giác so với ai đều lợi hại, ngay cả nhà lão tam luôn luôn thành thật nàng xúi giục cũng nháo ở riêng. Còn vợ lão tam nhất cũng đừng tới, Diêu thị đột phát thần kinh thật sự dọa đến Hà thị, nhiều ngày bà còn mơ thấy cảnh Diêu thị thắt cổ, đó liên tục gọi bà đến.
, nguyện vọng của Hà thị thể đạt ?
Ít nhất ở phương diện cho Lâm Thanh Uyển và Diêu thị là tuyệt đối . Dương Thiết Trụ đối với vợ là gì đó, Diêu thị sự bồi dưỡng của Lâm Thanh Uyển Dương cảm tình với Thiết Căn hơn, hiện tại hai hán tử là loại hận thể phủng nàng dâu trong lòng bàn tay.
Đặc biệt Dương Thiết Căn trong thời gian ở riêng , kiềm chế . Hắn giúp nhị tẩu sinh ý chính cũng chia ít tiền, ngày thường giao tiếp với tiếu nhị chưởng quỹ nên nhãn giới và tâm tính biến hóa nhiều.
Trước đây Dương Thiết Căn đau lòng Diêu thị chỉ là ngầm thôi, hiện tại ai quản, sợ để ngoài chú ý. Có nhiều Lâm Thanh Uyển thấy hai nồng tình mật ý, hiện tại mặt Diêu thị sầu mi khổ kiểm, luôn khanh khách, khí sắc cũng càng ngày càng .
Hà thị thông tri lão nhị lão tam buổi tối đến chính phòng bà vài sự tình, là thông báo cho tam phòng, bảo Dương Thiết Căn cho Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ . Phỏng chừng Dương Thiết Trụ quăng cái ghế , Hà thị dám tới cửa nhọ phòng.
Lâm Thanh Uyển Diêu thị mặt liền trầm xuống, chỗ đó suy nghĩ hồi lâu mà nghĩ Hà thị tìm bọn họ gì.
Nhớ tới thấy bà mối , chẳng lẽ là thiếu tiền nên đòi tiền?
mà, điều thế, Hà thị nghĩ cũng quá ngon !
Lâm Thanh Uyển thèm nghĩ ngợi nữa, Hà thị tìm bọn họ gì, buổi tối thì .
Buổi tối ăn cơm xong, Lâm Thanh Uyển, Dương Thiết Trụ cùng hai tam phòng chính phòng. Đi thì thấy trong phòng ai cả, chỉ hai cụ đang .
Hà thị đanh mặt kháng, kỳ thật bà vốn là , ai ngờ để với bọn họ áp lực, cái mặt già Hà thị tiếp sức.
"Đều ."
Thái độ Hà thị hiếm thấy như cho mấy Lâm Thanh
Uyển hết sức kinh ngạc. Mỗi cầm một chiếc ghế xuống cách chỗ giường lò xa.
Sau khi xuống, khí trong phòng cực kì ngột ngạt.
Mấy phía trầm mặc chờ Hà thị yêu thiêu , Hà thị thì đang cân nhắc nên như thế nào.
Một lúc Hà thị lên tiếng, thái độ , ngữ khí thực bình tĩnh. Điều cho bọn họ luôn quen với Hà thị cao giọng chuyện, nổi trận lôi đình mắng hoặc là âm dương quái khí giễu cợt , giờ cảm thấy quen chút nào.
"Hôm nay gọi các ngươi tới là một việc , lão tứ các ngươi một mối hôn sự, nữ phương là..." Hà thị bla bla một trận, nhưng mấy ngắt lời Hà thị, mặc bà . Cũng từ từ hiểu lời của bà, là miêu tả tình huống nhà nữ phương mai cho lão tứ.
Chỉ là, cái thì liên quan gì với bọn họ? Chẳng lẽ lúc gọi bọn họ tới là thông báo lão tứ thành ?
Dù thì Lâm Thanh Uyển vẫn nghĩ sự tình đơn giản như .
Quả nhiên, khi giải thích Hà thị cắt chính đề.
"Các ngươi đều tình huống trong nhà, hiện tại lão tứ định mà bạc, lương thực trong nhà cũng bao nhiêu. Ta bàn bạc với cha các ngươi, xem các ngươi đưa tiền phụng dưỡng của sang năm cho chúng qua cửa ải khó khăn ..."
Gọi bọn họ tới là vì cái ?
Dương lão gia tử vẫn ở bên cạnh hút thuốc lào lên tiếng, mặt ông khói mù lượn lờ thấy rõ hỉ nộ. ông gì thì là cũng tán đồng với cách Hà thị thực hiện.
Hà thị bình tĩnh, Dương lão gia tử trầm mặc cùng với áp lực khí trong phòng, cho cảm thấy một loại cảm giác hoang đường. Thậm chí sinh một loại nghi ngờ, đây là một nhà đây ?
Không nào thể trả lời.
Lâm Thanh Uyển nên cái gì, thái độ Hà thị như , , khó, lóc om sòm, cho nàng cảm giác bất đắc dĩ thành lời.
cho dù che dấu thế nào thì cũng hông che giấu nổi một sự thật, ẩn núp Hà thị bình tĩnh Dương lão gia tử trầm mặc chính là ích kỷ.
Chẳng lẽ hai lúc họ ở riêng chia một hạt lương thực nào ? Mới ngắn ngủi đến thời gian một tháng, nếu như bọn họ thật sự lá bài tẩy của , lúc sẽ hai lão nhân ích kỷ bức c.h.ế.t ?
Nếu như nàng bạc nhờ bán thêu thùa, thu nhập từ đồ sấy tiên, hiện tại đồng nào, lương thực một hạt, là mấy miệng ăn bọn c.h.ế.t đói ? Không cho đến lúc đó Dương lão gia tử hoặc là Hà thị vẫn thờ ơ, mặc cho bọn họ rơi tình trạng nào?
Dường như đây còn là câu hỏi nữa , hành động của Dương lão gia tử và Hà thị rõ ràng là một câu khẳng định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/danh-mon-khue-tu-va-nong-phu/chuong-59.html.]
Mấy phía đều nhận điều , đều trầm mặc.
Dương Thiết Trụ hiện rõ hỉ nộ, mặt Dương Thiết Căn phủ đầy thần sắc là châm chọc là thống khổ.
Lâm Thanh Uyển thực hoài nghi châm chọc , chung quy Dương Thiết Căn luôn luôn thành thật hàm hậu, loại tâm tình nên xuất hiện mặt của .
Diêu thị luôn luôn trầm mặc lúc mở miệng chuyện.
Trong thời gian , tuy rằng chỉ ngắn ngủi đến một tháng, nhưng Diêu thị cảm giác thoải mái bao giờ . Không áp chế, châm chọc nàng là gà mái đẻ trứng, mỗi ngày chỉ mũi nàng lãng phí lương thực, Diêu thị cảm giác chính như trở về lúc xuất giá. Đầu óc luôn luôn cứng ngắc giờ cũng linh hoạt ít, ít nhất Diêu thị ẩn núp thái độ của Hà thị là ích kỷ và nhẫn tâm.
"Cha, . Có nào các ngươi thật sự nhẫn tâm ?" Diêu thị châm chọc : "Con dâu sai , các ngươi nhẫn tâm, các ngươi chỉ nhẫn tâm với nhà chúng và nhị ca thôi!"
Lời của Diêu thị đầu Hà thị chút tê tê, ngay cả Dương lão gia tử cũng giả bộ trầm mặc , tay bắt đầu run lên. Chỉ là ông vẫn còn nghiêng mặt . Có lẽ ở trong lòng ông, từ lúc hai đứa con trai bắt đầu phản bội ông ngày hôm đó, ông buông tha cho hai đứa con trai .
, phản bội.
Trong lòng Dương lão gia tử vẫn một loại cảm giác phản bội, nhất là hành động của hai vợ chồng Dương Thiết Căn là một kích trầm trọng, cho ông thật lâu thể khôi phục .
Chỉ là ông từng nghĩ tới, nên phụ từ tử hiếu, chỉ phụ từ tử mới thể hiếu, bức tới đường sống để , chỉ thể sức một kích liều c.h.ế.t giãy dụa.
Rất nhiều vốn là như , chỉ nghĩ cho bản , bao giờ nghĩ tới cảm thụ của khác. Giống như Dương lão gia tử , ông còn một chút áy náy đối với Dương Thiết Trụ, dù cũng là trong nhà bức bọn họ ở riêng. luôn luôn thành thật lời vợ chồng Dương Thiết Căn đột nhiên cũng như , cho Dương lão gia tử cảm giác cực kỳ thương.
ông từng suy xét đến cảm thụ của khác. Trong khi thương phản bội, vì tự hỏi chính đối xử với như thế nào?
Diêu thị thấy Hà thị và Dương lão gia tử đều gì, tiếp tục mở miệng : "Chúng mới thành gia, lúc ở riêng cho lấy một hạt lương thực nào. Chúng sống như thế nào các ngươi ? Bây giờ mở miệng tứ thành , trong nhà tiền bạc lương thực, khiến chúng lấy tiền phụng dưỡng của sang năm. Vậy các nghĩ tới chúng ? Hay là một nhà lớn nhỏ đều nên c.h.ế.t ?"
Thanh âm Diêu thị vững vàng ngay từ đầu, nhưng đến phần kích động, nhất là một câu cuối cùng 'Một nhà lớn nhỏ đều c.h.ế.t bén nhọn phá vỡ vẻ bình tĩnh của Hà thị và Dương lão gia tử.
Hà thị tuy chút phản ứng kịp với phản ứng của Diêu thị, nhưng bà vẫn đè bạo động trong lòng tiếp tục diễn kịch tình tự nghĩ sẵn.
Hà thị thét, bạo nộ, chỉ lôi ống tay áo lau nước mắt.
"Ta nghĩ như , nhưng mà trong nhà quả thật gạo lương cũng tiền bạc, cũng cái gì nhiều thêm , chỉ là bảo các ngươi đưa tiền phụng dưỡng của sang năm thôi, dù cũng sắp hết năm , cái gì. Hơn nữa --" Hà thị dừng một chút đó thêm: "Hai nhà các ngươi chẳng sống đấy ? Thỉnh thoảng năm ba bữa còn thịt hầm ăn, chúng nơi bao lâu ăn thịt, các ngươi ? ..."
Đối với nhị phòng tam phòng sinh hoạt , Hà thị , chung quy hiện tại nấu cơm bằng bếp lò ống khói, nhà ai hầm thị mà hương bay đầy sân? Hà thị nhị phòng tam phòng sống thế nào, nhưng mà Hà thị hoài nghi bạc của hai phòng ở , bà đằng bọn họ là một kẻ tiền - Dương thị.
Dương thị con trai tiền, cả thôn đều , Hà thị rõ Dương thị đau lòng Dương Thiết Trụ chắc chắn sẽ yên mặc đói bọn họ, bà cũng là đánh ý , bà bức bọn lão nhị tiền phụng dưỡng sang năm, cho dù bọn lão nhị tiền, tìm Dương thị lấy chẳng sẽ ?
Hà thị từng nghĩ tới, vì tìm một đại cô xin tiền, thích hợp , vấn đề gì .
Dù thì bà cho là thì chính là .
Cửa miệng Hà thị giờ đều là 'lão nương' gì đó, nhưng hôm nay bà , chỉ ai ai trong nhà khó xử, thái độ hèn mọn khó nén một tia biểu cảm nắm chắc phần thắng.
Vì lộ vẻ mặt đau khổ một chút, khó xử một chút, giãy dụa một chút chứ? Vì dùng thái độ đến hèn mọn tính kế với bọn họ? Vì thể bày cái gật đầu trong nhà khó khăn các con cũng khó khăn chứ... Cho dù là lừa gạt cũng …
Kỳ thật ai bất hiếu, thật sự, xưa nay bất hiếu đều do bức.
Bức đến còn lời gì để , bức đến tâm lạnh, bức đến lòng lạnh, bức tới tâm chết....
Cho dù Hà thị biểu hiện yếu thế như thế nào, sống cùng bà nhiều năm như , ai bà thế nào?
bọn họ thể cái gì? Hà thị khó, lóc om sòm chỉ là tìm bọn họ , mà là , là cho . Bọn họ thể phản bác ?
Được , quả thật bọn họ thể phản bác, nhưng nháo ngoài như thế nào thì bọn họ vẫn là lý. Làm con cái phụng dưỡng cha , mắt mở trừng trừng lão nhân gặp cảnh khốn cùng chịu đói, hơn nữa cũng chẳng nhiều, chỉ là các ngươi đưa mà thôi.
Như bọn họ về còn sống ở thôn Lạc Hạp , trạc cột sống mà chết.
Dương Thiết Căn yên, càng Diêu thị tâm càng đau.
Dương Thiết Trụ vẫn luôn hiểu thái độ cha đối với , cho nên cảm thấy quen , là tâm sớm chết. Dương Thiết Căn giống, Dương Thiết Căn nhiều năm hiếu thuận như , lẽ nhiều năm như , vẫn sống trong đãi ngộ công bằng nhưng vẫn luôn xem nhẹ nó. Mỗi nàng dâu ủy khuất đều tận tâm tận lực lý giải lão nhân với Diêu thị, chung quy là lấy hiếu đầu.
đứa nhỏ tính tình thành thật như thế nào, hiếu thuận như thế nào, cũng chịu nổi liên tục đả kích và thương tổn, đặc biệt loại thương tổn và ích kỷ vẫn trần trụi hiện mắt .
Dương Thiết Căn chịu đựng nữa lên.
"Các thật là cha của !" Dương Thiết Căn bi phẫn xong đầu bước .
Hà thị còn gọi , Diêu thị một câu Hà thị thôi vẻ đây.
"Ngài yên tâm, cho dù chúng bán nhà bán phòng, cũng sẽ đưa vật đó cho ngài!" Diêu thị hận xong thì nhấc chân ngoài.
Lâm Thanh Uyển lắc đầu lên, thuận tiện đỡ Dương Thiết Trụ dậy.
"Nếu các ngươi quyết định như , chúng vãn bối cũng thể cho." Lâm Thanh Uyển tươi như hoa, nhưng mặt thế nào cũng thấy châm chọc: "Chung quy các ngươi cũng cái gì nhiều, chỉ là chúng đưa phụng dưỡng sang năm mà thôi.
Yên tâm, chúng bán mấy cái phòng rách tới gom bạc cho các ."
Dương Thiết Trụ mặt chút đối, một câu, "Đi thôi."
Nói xong cùng Lâm Thanh Uyển cửa. Từ đầu tới cuối,
Dương Thiết Trụ câu nào với Hà thị và Dương lão gia tử.