ĐÀO ĐÀO - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-11-05 00:20:46
Lượt xem: 89

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tuyết tạnh buổi tối, gian yên tĩnh một chút gió, chỉ vầng trăng sáng trong veo trời.

 

Tiết Dục khác hẳn tính cách khắc nghiệt thường ngày, lâu mà một lời.

 

Ta đoán hoặc là thấy sai, hoặc là đầu óc quá ngu ngốc nghĩ .

 

Ta đói bụng. Ngồi hành lang, móc hai miếng bánh mây từ chiếc túi thơm nhỏ may cho.

 

Ta nhớ từng ăn một để khác thèm thuồng nên đành c.ắ.n răng đưa một miếng mặt Tiết Dục.

 

“Huynh ăn ?”

 

Ta nghĩ xong. Nếu thèm để ý, sẽ nhanh chóng nhét cả hai miếng miệng.

 

Không cho cơ hội hối hận.

 

Tiết Dục nhận lấy miếng bánh mây của , xuống bên cạnh từ từ ăn.

 

Ta đúng, chỉ thấy Tiết Dục tối nay kỳ lạ, dường như mười cái thước giới đ.á.n.h trúng đầu .

 

“À thì… Theo kinh nghiệm đ.á.n.h của Đào Đào, lúc đ.á.n.h căng lòng bàn tay thì sẽ đau lắm.”

 

Tiết Dục lên tiếng, chỉ chằm chằm lòng bàn tay đỏ rực của đến ngẩn .

 

Hắn lâu chợt một cái.

 

Ta lo sợ Tiết Dục.

 

Hỏng .

 

Hắn đ.á.n.h hư não mất .

 

Giọng Tiết Dục khẽ, khẽ như tuyết rơi.

 

“Chưa từng ai đ.á.n.h .”

🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa

 

“Cũng từng ai dạy đúng sai.”

 

Lời khiến lòng chua xót.

 

“Vậy những dì lúc thì ? Cũng ai lo cho ?”

 

Nhớ chuyện cũ, Tiết Dục mỉm .

 

“Họ Hầu phủ nên dám quản , càng dám đ.á.n.h . Có một vỡ đầu con của họ, họ cũng chỉ mắng con mắt đè con họ xin .”

 

“Đào Đào. Mẹ cô là như thế nào? Đối với cô ? Cô lừa .”

 

Ta gãi đầu, nhất thời .

 

“Mẹ cực kỳ cực kỳ .”

 

“Cứ lấy cái tên bà nội cũ đặt cho Đào Đào mà , tên ca ca cũ là Mạnh Ngọc, là Mạnh Đào.

 

“Ta ngốc. Ta ngọc là quý giá, đào là đáng tiền.”

 

“Mẹ công cho , dành tiền tìm một lão , lời giải ‘quân tử Đào Đào’ và Đào Đào sách sẽ là nữ quân tử Đào Đào.”

 

“Vậy ca ca, như thế nào? Người đối với ?”

 

“Bà mất sớm, kịp đối với , cũng kịp đối chuyện với .” Mắt của Tiết Dục bỗng tối sầm: “Ta nên là như thế nào?”

 

“Vậy Đào Đào chia cho một nửa.” Ta hào phóng vỗ vai Tiết Dục, sợ ngại dám nhận.

 

“Sức của mạnh, đ.á.n.h xong đ.á.n.h , lòng bàn tay sẽ đau lắm.”

 

Gió thổi qua, Tiết Dục lạnh run co rụt cái cổ trống rỗng của .

 

Ta tháo chiếc khăn quàng cổ dày may cho quấn từng vòng cho .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dao-dao-tebs/chuong-5.html.]

 

“Nếu buồn, thể giấu mặt trong nhưng chảy nước mũi.”

 

Tiết Dục sờ chiếc khăn quàng cổ dày dặn, cũng VÀ khẽ một câu.

 

“Cảm ơn Đào Đào.”

 

Hắn giấu mặt trong khăn quàng cổ, còn giống con nhím hung dữ nữa.

 

Giống… giống con rùa buồn bã.

 

4.

 

Đông Chí ăn bát sủi cảo, tai lạnh cóng ai quan tâm.

 

Khi Đặng ma ma đến, và Tiết Dục đang cúi đầu, gãi tai gãi má thư xin Chu phu tử.

 

Mẹ bưng hai bát sủi cảo nóng hổi do băm nhân và tự tay gói suốt cả buổi chiều.

 

“Đào Đào và Dục Nhi. Ăn cơm xong hẵng .”

 

Mẹ đựng hai bát còn hộp cơm đưa cho Đặng ma ma.

 

“Vất vả cho ma ma . Hộp gửi lão thái thái, hộp gửi Hầu gia và Vân Nhi tỷ tỷ.”

 

Đặng ma ma mẫu nhắc đến cái tên Vân Nhi thì sững sờ, nhưng thấy Tiết Dục đang ôm bát ăn ngon lành bên cạnh mỉm an ủi.

 

“Lão thái thái nương tử chịu quản giáo tiểu Công tử thì vui mừng.”

 

cũng nhắc nhở nương tử một câu. Nương tử cứ mãi nhắc đến khuất, trong lòng của Hầu gia và Tiểu công tử quên sẽ còn chỗ trống cho cô nữa.”

 

lời khuyên của bà nội, ngay cả khi dạy dỗ Tiết Dục cũng nhắc đến Vân di nương.

 

Bệnh yên và thích trốn học của Tiết Dục trong thư quán tái phát Chu phu tử phát hiện dẫn đến tố cáo mặt .

 

Mẫu mắng , cũng đ.á.n.h lòng bàn tay, ngược đưa một tập thơ cho Tiết Dục.

 

“Mẫu của Dục Nhi là một nữ tử tài hoa. Đây là những bài thơ do bà .”

 

“Dục Nhi chỉ sách mới thể hiểu .”

 

Tiết Dục còn trốn học nữa.

 

Năm hết Tết đến, năm Tiết hầu gia đều một tế bái Vân di nương.

 

Năm nay bà nội kiên quyết bắt , Đào Đào và ca ca cũng theo.

 

“Phải cho nó , ba con các ngươi mới là bên cạnh biếtquan tâm cảm xúc của khác.”

 

Mẹ gấp vàng mã, nhờ thợ dán thêm quần áo trang sức và bút mực giấy nghiên.

 

Dưới ánh đèn, ngước từng thỏi vàng mã góc cạnh rõ ràng, lấp lánh ánh vàng và cẩn thận hỏi .

 

“Bà nội thích Vân di nương, là bà . Tại vẫn giúp Vân di nương những thứ ?”

 

Bà xoa đầu .

 

“Nếu một ngày còn bên cạnh Đào Đào, một di nương khác đến chăm sóc con, bà yêu Đào Đào nhưng bà luôn , còn Đào Đào quên thì con sẽ nghĩ ?”

 

Ta nhíu mày.

 

“Bà xem nhẹ tình yêu của Đào Đào dành cho , tôn trọng Đào Đào.”

 

. Đào Đào học cách tôn trọng, đừng xem nhẹ tấm lòng của khác.”

 

Ngày hôm , khi trời còn mờ sáng, mưa bụi vẫn lất phất.

 

Tiết hầu gia cạnh xe ngựa với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt đầy vẻ chán ghét và để ý đến hai con .

 

 

Loading...