ĐÀO ĐÀO - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-11-05 00:20:47
Lượt xem: 83
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Cập nhật lúc: 2025-11-05 00:20:47
Lượt xem: 83
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Mẫu xổm xuống, đưa ô cho ca ca và dịu dàng dỗ dành.
“Dục Nhi thuộc mấy bài thơ, nhớ lát nữa cho mẫu con nhé.”
Tiết Dục gật đầu.
Bà đưa đồ vàng mã và vàng thỏi cho Tiết hầu gia nhẹ nhàng.
“Chắc chắn Vân tỷ tỷ sẽ thích bút mực giấy nghiên , quần áo và trang sức cũng là kiểu mới thịnh hành ở Kinh thành.”
“Hầu gia và Dục nhi tế bái tỷ tỷ, sẽ đưa Đào Đào chợ một lát, đến giờ Thân gặp ở hẻm Liễu Chi về chung, cũng tiện giải thích với lão thái thái.”
Những món đồ vàng mã trông y như thật.
Tiết Hầu gia sững sờ , trong lòng chút áy náy với sự chán ghét lúc nãy.
“Cảm ơn.”
Mẹ dắt chợ mua đồ Tết.
Ta dùng tiền tiêu vặt dành dụm mua cho Dục Nhi ca ca một chiếc kẹo hồ lô rùa, mua mứt để bà nội ăn với t.h.u.ố.c đắng, còn mua cho Xuân Trà và Đặng ma ma hai hộp dầu hoa quế chải tóc.
Chợ đông đúc, đang cùng chọn len sợi thì chợt thấy một tiếng chói tai.
“Cha. Bà nội. Mau . Là Đào Đào và .”
Ta ngẩng đầu lên, thấy ghét nhất là Mạnh Ngọc, cha ruột và bà nội.
Mẹ nắm c.h.ặ.t t.a.y Đào Đào theo phản xạ kéo chạy , nhưng chạy ngõ cụt.
Mạnh Ngọc đuổi kịp, mắt tinh tường, liếc thấy chiếc kẹo hồ lô rùa tay thì giật lấy một cái đẩy ngã một cú thật mạnh.
Mắt bà nội láo liên, từ váy áo của lên đến trâm cài đầu dừng chiếc túi thơm cắt bằng lụa và buông lời châm chọc khiêu khích.
“Nói là vì cho Đào Đào, chẳng qua là chê nghèo ham giàu, trèo cành cao mà thôi.”
“Tang Chi. Hồi đó chúng bỏ mười lạng mua cô về, cho cô ăn ngon mặc .”
“Không cho danh phận cũng nhất quyết bám víu ở Hầu phủ, ai lên giường với khác từ lâu ?”
“Con trai thật ngốc. Người đàn bà giữ tiết hạnh, còn cắm sừng nó nữa.”
Cha ruột của xách đòn gánh, mặt mày tối sầm từng bước về phía .
Thấy những trong ngõ mở cửa sổ chỉ trỏ bà mà xem náo nhiệt, lo lắng kêu cứu.
“Không . Việc nhà bẩn thỉu nặng nhọc đều là . Các còn đ.á.n.h bà nữa.”
“Cầu xin các cứu và , họ thật sự sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t bọn đó.”
Mẹ vớ lấy cây gậy trúc bên cạnh, kiên quyết bảo vệ phía .
Mạnh Ngọc mút kẹo hồ lô xem kịch vui, bà nội đắc ý .
“Xin . Đây là chuyện trong nhà. Đứa con dâu của giữ tiết hạnh, đang định bắt về đây.”
Có nhận bà nội và cha ruột của nên xua tay giải thích.
“Là vợ nhà . Ngày khi m.a.n.g t.h.a.i đứa lớn cũng đánh, đ.á.n.h đến nỗi giờ đứa nhỏ cũng lớn đến chừng .”
Vừa là chuyện nhà, lượt đóng cửa sổ và hóng chuyện nữa.
Cha ruột chỉ và đe dọa .
“Tang Chi. Cô dám chống cự, sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t con bé .”
Ta chợt nhớ đây cũng như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dao-dao-tebs/chuong-6.html.]
Mẹ ngốc. Bà đ.á.n.h còn chạy, còn vật lộn với ông .
Đào Đào đ.á.n.h ngã xuống đất, thấy nắm đ.ấ.m sắp giáng xuống Đào Đào thì bà chạy nữa.
Kẹo mứt rơi vãi, dầu hoa quế vỡ tan, chiếc túi thơm nhỏ giẫm đạp thương tiếc.
Mẹ kiên quyết bảo vệ Đào Đào trong lòng, lưng và trán chịu mấy gậy nặng nề.
Ta lóc che chở cho bà nhưng đ.á.n.h trúng ngón tay một cú thật mạnh.
“Đừng đ.á.n.h nữa. Đừng đ.á.n.h nữa mà.”
Mẹ còn chống cự, nhưng thấy đ.á.n.h thì ôm chặt lòng và ngừng dỗ dành .
“Đừng sợ. Đào Đào đừng sợ.”
Máu trán bà tuôn như suối, từng giọt nóng ấm nhỏ xuống cổ .
Bà luôn ôm chặt trong lòng như ôm một báu vật quý giá hơn cả sinh mệnh mà từng buông lỏng một khắc nào.
Ta cầu xin thần tiên đời mở mắt cứu khổ cứu nạn cứu lấy .
Đào Đào thứ gì thể dâng cho thần tiên, nếu thể cho cuộc sống và chịu đòn roi, thần tiên thể lấy mạng của .
lúc , nắm đ.ấ.m đang giáng xuống chợt dừng .
Hình như cuối cùng thần tiên thấy lời cầu xin của .
“Đào Đào. Đào Đào.”
Ta mơ hồ thấy gọi từ phía chứ thần tiên.
Là Tiết Dục đỏ mắt, cương quyết ôm cánh tay cha ruột chịu buông .
“Ông đ.á.n.h . Không đ.á.n.h .”
Lại thấy Tiết Dục ‘ai da’ một tiếng, là ông đá một cú n.g.ự.c .
Mạnh Ngọc giữ chặt Tiết Dục, cậy cao lớn nên cưỡi lên Tiết Dục đ.ấ.m liên hồi.
Hắn c.ắ.n răng chịu mấy cú đ.ấ.m cũng rên một tiếng và chịu nhận thua, miệng phun m.á.u mà còn c.h.ử.i thề.
chẳng mấy chốc Mạnh Ngọc rơi thế hạ phong vì tùy tùng của nhà họ Tiết giữ chặt cha ruột và bà nội.
Tiết hầu gia đầu tiên nổi giận khi thấy mắt Tiết Dục sưng húp, khóe môi tím bầm và một ngụm m.á.u tươi phun .
Giống như bao cha khác bênh vực con, ông xách cổ Mạnh Ngọc lên.
“Dục Nhi. Con đ.á.n.h trả .”
Khi trở về thì trời tối.
Buổi chiều mây đen giăng kín, dường như đêm đến sẽ một trận tuyết lớn khó .
Các thương nhân đóng cửa nghỉ sớm, phố xá lạnh lẽo.
Giữa trời đất một vì , chỉ ánh đèn lốm đốm của những nhà đang sum họp gia đình từ xa.
Tiết Dục đắc ý hất cằm, khoe với là đ.á.n.h Mạnh Ngọc t.h.ả.m hại thế nào.
🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa
xe ngựa xóc nảy một cái, đau đến nhe răng nhếch mép.
“Thật thương nặng hơn . Thật đấy. Ta chỉ là ngoại thương còn là nội thương. Ca ca oai phong ? Có lợi hại ?
“Khóc cái gì chứ Đào Đào. Chúng thắng . Cha đ.á.n.h trận lợi hại lắm.”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.