Đào Linh Căn Đoạt Huyết Mạch? Lũ Cặn Bã Hãy Đợi Mà Run Rẩy Đi! - Chương 23: Một lời hứa ---
Cập nhật lúc: 2025-11-30 15:20:20
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời của nàng thốt , đừng Chung Thanh Sơn, ngay cả Thánh Võ Đế ở phía cũng ngây .
Chung Thanh Sơn cũng ngờ, nàng dám cáo ngự trạng mặt Hoàng thượng!
“Ngươi câm miệng!” Hắn tức đến mức n.g.ự.c phập phồng, đầu óng mắt hoa, cảm giác ngất nữa.
Chung Nhiễm , chỉ Hoàng thượng phía : “Hoàng thượng là quân vương một nước, lời , phụ liệu ?”
Thánh Võ Đế nuốt nước bọt, quả nhiên là hai con, tính cách đều giống như đúc.
“Gả ?” Nếu nhớ lầm, nàng hẳn mới mười bốn tuổi thôi mà? Sao gả ?
Khó khăn lắm mới diện kiến Hoàng thượng, Chung Nhiễm tự nhiên tiếc sức mà tố cáo.
“Nghe thần nữ từ nhỏ đính ước với… Ninh Vương, nhưng thần nữ từ nhỏ nuôi dưỡng ở thôn trang, thật sự từng gặp Ninh Vương.”
“Tổ mẫu đột nhiên đón thần nữ về, ép thần nữ lập tức gả Ninh Vương phủ xung hỉ, thần nữ đòi của hồi môn của mẫu , đó đêm qua Hầu phủ liền mất trộm.”
Nàng chợt nhớ , vị hôn phu Ninh Vương của nàng, hình như là con trai của đàn ông phía thì ?
Con trai sắp thành , ?
Thánh Võ Đế quả thật , thái giám bên cạnh: “Lão Trần, đây là chuyện gì?”
Lão nhị trọng thương hôn mê ? Sao sắp thành ?
Trần công công dám chậm trễ, vội vàng ngoài hỏi thăm.
Rất nhanh về, đến bên cạnh Thánh Võ Đế, thì thầm kể những gì hỏi .
Chuyện xung hỉ là do Tiêu Quý Phi khác xúi giục mà , lúc đó chỉ mới qua với Chung gia một tiếng, còn thỉnh thị Thánh Võ Đế, cũng định ngày.
Tuy nhiên, gửi ít đồ đến Chung gia, xem như là sính lễ.
so với sính lễ của một vị Vương gia thực sự, thì kém xa chỉ hai bậc, rõ ràng là Tiêu Quý Phi cũng cuống cuồng tìm chạy chữa lung tung mà thôi.
Trần thị tin xong, sợ con gái gả cho một sắp c.h.ế.t để xung hỉ chôn cùng, nên vội vàng sai lão phu nhân đón Chung Nhiễm về.
Hoàng thượng cũng chỉ đến giờ mới chuyện Quý Phi xung hỉ.
“Lão nhị tỉnh ?”
Hắn nhớ sáng nay nhận tin, Ninh Vương tỉnh , còn thể ăn chút đồ, thái y cũng tịnh dưỡng sẽ khỏe.
“Dạ, Quý Phi cho đến Chung gia báo tin, cần xung hỉ nữa .” Trần công công cúi đầu rũ mắt, cũng ngờ Tiêu Quý Phi chuyện hoang đường như .
nghĩ đến vị chủ t.ử , dường như cũng gì là .
Hoàng thượng khẽ gật đầu, xuống Chung Thanh Sơn: “Thanh Sơn, thật sự là ngươi giấu của hồi môn của Thanh Nhiễm ?”
Chung Thanh Sơn sợ đến mức vội vàng quỳ xuống, giọng suýt nữa thì bật .
“Hoàng thượng, lão thần thật sự giấu ạ, nhiều đồ như , một đêm lão thần thể giấu hết mà kinh động bất cứ ai?”
“Cho dù lão thần giấu, giấu vài món đồ quý giá là xong ? Lão thần hà cớ gì giấu cả đồ đạc trong phủ nhiều đến ?”
Thánh Võ Đế Chung Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, ngươi cũng lời , ngươi nghi ngờ là giấu ?”
Chung Nhiễm tiếng “Nhiễm Nhiễm” của gọi mà sững , cách gọi … chút quá mật ?
Hơn nữa, nàng vô cớ cảm thấy, thái độ của vị Hoàng thượng đối với nàng kỳ lạ.
Không đúng, là đối với mẫu của nguyên chủ, thái độ kỳ lạ.
Chẳng lẽ , Hoàng thượng từng thích nương của nguyên chủ?
“Người , cần xung hỉ nữa ? Vậy nên, buổi trưa, v.ú già bên cạnh chủ mẫu đến đây, vu khống con gái ruột, chính là vì cần xung hỉ nữa, thể vứt bỏ ?”
Nàng chợt nhớ chuyện , đây vì cần nàng xung hỉ, Trần thị bọn họ dù thích nàng đến mấy cũng kiềm chế tính khí mà chuyện t.ử tế.
buổi trưa, v.ú Quan dẫn đến, gặp mặt vu khống nàng đích tiểu thư thật sự, là kẻ mạo danh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dao-linh-can-doat-huyet-mach-lu-can-ba-hay-doi-ma-run-ray-di/chuong-23-mot-loi-hua.html.]
Khi đó nàng chỉ cảm thấy hiếu kỳ, giờ đây dường như lý giải .
Chắc chắn là vì cần xung hỉ nữa, nên đuổi nàng .
Thật sự coi nàng như một kẻ ăn mày thể gọi đến thì đến, đuổi thì ?
Nàng , khi nàng câu đó, bất kể là Chung Thanh Sơn, là Thánh Võ Đế ở phía , đều đồng thời run rẩy cả .
Chỉ là, Chung Thanh Sơn run rẩy kịch liệt, còn Thánh Võ Đế thì khẽ.
“Đừng bậy.” Chung Thanh Sơn quát nhẹ một tiếng, lên Thánh Võ Đế ở phía .
Thánh Võ Đế cũng gắt gao chằm chằm , ánh mắt sắc bén mang theo uy nghiêm.
Mèo Dịch Truyện
Hắn vội vàng : “Hoàng thượng, chuyện đó, lúc đó thần mắng mỏ lão nô , Nhiễm Nhiễm chính là con gái của thần, đổi .”
Chung Nhiễm khẽ nhíu mày, câu tại là lạ?
Thánh Võ Đế đạm mạc : “Nam nhân nếu ngay cả hậu trạch của cũng quản lý , xa đến quan trường cũng khó.”
Chung Thanh Sơn vội vàng gật đầu: “Dạ, thần về sẽ dạy dỗ cẩn thận những lão nô lời đàm tiếu .”
Chung Nhiễm lười suy xét sâu xa mối quan hệ trong đó, chỉ hỏi: “Vậy của hồi môn của nương , còn thể lấy ?”
Chung Thanh Sơn: …Con nha đầu c.h.ế.t tiệt, ngươi trong phủ dọn sạch ?
Nàng chỉ chăm chăm đống của hồi môn mười mấy năm , mà còn nhắc đến mặt Hoàng thượng, là ép thể trả ?
những thứ đó thật sự cho giấu a, bảo mà tìm nhiều của hồi môn như cho nàng?
Thánh Võ Đế trầm ngâm một lúc mới : “Nhiễm Nhiễm, chuyện tiên cứ để Hầu phủ cùng quan phủ điều tra, tra manh mối gì, tìm về đó giao cho ngươi, thế nào?”
Chung Nhiễm thầm bĩu môi, thể tìm về ?
“Vậy nếu phụ một mực khẳng định tìm về , của hồi môn của nương , chẳng sẽ ?”
Chung Thanh Sơn khí huyết dâng trào, cái gì mà một mực khẳng định?
Chuyện đó do chủ ?
Hắn còn mong đó thật sự chỉ là chuyện một mực khẳng định, chứ là sự thật.
Thánh Võ Đế một lời định đoạt: “Sẽ , nếu đồ vật thật sự tìm về , để phụ ngươi quy đổi của hồi môn năm đó thành bạc trắng cho ngươi, tóm , khi ngươi thành , tuyệt đối sẽ thiệt thòi của hồi môn của ngươi.”
Tim Chung Thanh Sơn nhỏ máu, sẽ thiệt thòi, những thứ đó bất quá chỉ là đổi chủ, từ Hầu phủ đổi Hoàng thất của mà thôi.
Thôi , những thứ đó, năm đó vốn cũng là…
“Vâng! Nếu thật sự tìm về , phụ sẽ quy đổi thành bạc trắng cho ngươi.”
“Cảm ơn phụ , cảm ơn Hoàng thượng!”
Chung Nhiễm cuối cùng cũng dậy, hành một lễ hình thù gì.
May mắn là nguyên chủ vốn nuôi lớn ở thôn trang, lễ nghi cung đình vốn , bọn họ dù bắt bẻ cũng tiện.
Thánh Võ Đế hỏi han Chung Nhiễm một hồi, còn ban thưởng đồ vật cho nàng mang về.
Sau đó, mới cho Chung Thanh Sơn đưa nàng khỏi cung.
Ngồi xe ngựa, Chung Nhiễm im lặng lâu, đúc kết một kết luận: Hoàng thượng hẳn từng thích mẫu của nguyên chủ, nên yêu ai yêu cả đường , đối với nàng cũng nhiều phần quan tâm.
Trở về phủ, Chung Thanh Sơn dặn dò nàng vài câu nữa, bảo nàng đừng lung tung ở bên ngoài.
Chung Nhiễm ôm lấy vật ban thưởng về Đại Lan Uyển, ngay cả một lời cũng với .
Chung Thanh Sơn tức đến suýt nôn m.á.u nữa, nhưng kịp nghĩ nhiều, quản gia vội vã chạy tới.
“Lão gia, mau xem Lão phu nhân , bà ngất liên tiếp ba , còn nôn máu, e rằng…”
--- Đào linh căn cướp huyết mạch? Lũ cặn bã hãy đợi mà run rẩy -