Đào Linh Căn Đoạt Huyết Mạch? Lũ Cặn Bã Hãy Đợi Mà Run Rẩy Đi! - Chương 284: Đây là vị hôn thê của ta ---
Cập nhật lúc: 2025-12-01 12:31:24
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bị đá bay ngoài, chợt bật dậy, giận dữ quát lớn: "Kẻ nào dám phá hỏng chuyện của bổn công tử?"
Khi rõ dung nhan kiều diễm của Chung Nhiễm, hai mắt lập tức sáng bừng, nhào tới nàng: "Thì là tiểu xinh , ghen tị bổn công t.ử sủng ái nàng mà sủng ái ?"
"Yên tâm , bổn công t.ử nhất định sẽ sủng ái nhiều hơn nàng ."
Chung Nhiễm tiến lên hai bước, nhấc chân lên, đá thẳng hạ của , nhanh hiểm độc.
Nam t.ử tránh né, nhưng phát hiện, dù trốn thế nào, dường như cũng thể tránh khỏi?
Sau đó, hạ đột nhiên đau nhói, thấy tiếng vỡ nát, càng bay ngược , phát một tiếng kêu t.h.ả.m thiết.
Sau đó, ngã vật xuống đất, giãy giụa bò dậy, nhưng tài nào lên nổi.
Hạ một trận âm lãnh, hai chân dường như còn là của nữa, thể cảm nhận gì.
Hắn đưa tay sờ thử, hít một , thật lạnh.
Căn nguyên sinh mệnh của , còn cảm nhận nữa.
Hơn nữa, luồng âm lãnh khí trực tiếp chui xương sống lưng của , khiến dần dần cứng đờ.
Hắn vô cùng khiếp sợ, bò dậy nhưng thể nào .
Chung Nhiễm lạnh lùng từng chút một hắc vụ quấn quanh, chút đồng tình.
Nàng rõ, hạ d.ư.ợ.c nữ tử, hủy hoại thanh danh , loại nam nhân như , đáng c.h.ế.t!
Nàng hai tay bấm pháp ấn, hắc vụ hóa thành dây thừng, quấn lấy một nắm túi trữ vật đưa đến mặt nàng.
Nàng nhận lấy, đang định xoay rời , thì khác níu lấy vạt áo.
"Cứu, cứu ." Sử Mính Tú nắm chặt vạt áo nàng buông, tuy tên tà đạo công t.ử g.i.ế.c, nhưng nếu t.h.u.ố.c giải...
Nàng sẽ kết cục thế nào.
Chung Nhiễm sang, Sử Mính Tú khi rõ dung nhan của Chung Nhiễm cũng ngây , sợ hãi theo bản năng buông tay.
"Ngươi, Chung sư ."
Sử Mính Tú tài nào ngờ , cứu , chính là Chung Nhiễm.
Càng ngờ, bộ dạng chật vật của , nàng thấy hết.
Chung Nhiễm lướt mắt nàng một cái, linh thức thăm dò những túi trữ vật đoạt , một lúc lâu mới thông qua sự nhận của Tiểu Đỉnh, tìm thấy t.h.u.ố.c giải ném cho nàng.
Sau đó, nàng xoay rời .
"Chung sư ."
Sử Mính Tú gọi nàng nữa, nhưng nàng ngoảnh đầu mà rời .
Nàng run rẩy nhặt lấy bình thuốc, đổ từ trong đó một viên đan d.ư.ợ.c màu đen.
Ngửi mùi thuốc, đầu óc dường như thanh tỉnh hơn nhiều.
Không còn do dự, nàng nuốt đan d.ư.ợ.c , sự dị thường trong cơ thể dần dần áp chế.
Nàng lúc mới chống đỡ dậy, sửa sang y phục của , vận công liệu thương một lúc, mới khôi phục.
Mèo Dịch Truyện
Nàng dậy nam t.ử phía , giờ phút hóa thành một cỗ thi thể.
Trên bất kỳ vết thương nào, hai mắt cũng trợn trừng, nhưng c.h.ế.t nhắm mắt.
Nàng rút trường kiếm , liên tiếp đ.â.m mười mấy kiếm để trút giận, mới tạm thời quên sự sỉ nhục .
Xoay rời khỏi nơi đây, nhưng còn thể tìm thấy bóng dáng Chung Nhiễm ở nữa?
"Thế nhân quả nhiên đều lầm nàng ."
Nàng thở dài một nặng nề, lẩm bẩm trong lòng, tự giễu lắc đầu.
Vốn dĩ, nàng cơ hội kết giao với Chung Nhiễm.
cuối cùng, nàng chịu ảnh hưởng của ma ma bên cạnh, cũng như thế nhân chỉ bề ngoài, mà coi thường nàng .
Có một , một khi bỏ lỡ, sẽ còn bất kỳ cơ hội nào nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dao-linh-can-doat-huyet-mach-lu-can-ba-hay-doi-ma-run-ray-di/chuong-284-day-la-vi-hon-the-cua-ta.html.]
Chung Nhiễm rời khỏi đó, tiếp tục sâu hơn.
Tốc độ của nàng nhanh, mỗi đều thể phát hiện trận pháp , từ đó mà tránh né.
Thung lũng lớn, nhưng nàng đến giờ vẫn gặp cái gọi là động phủ, cũng nó ở vị trí nào?
Nàng dựa cảm ứng lực nhạy bén của , cố gắng hết sức để tránh né những khác.
Nàng gây rắc rối, nhưng với bộ dạng hiện giờ của nàng, rắc rối sẽ tự tìm đến, chỉ thể tránh .
Lại thêm một ngày, vì màn sương trắng, nên dù là ban đêm, vẫn thể thấy những bóng hình mờ ảo.
Phía truyền đến tiếng chuyện, nàng đang định vòng qua, chợt : "Vị trí động phủ chắc chắn là ở đây , nhưng trận pháp, Mộ , thể giải ?"
Giọng nam t.ử lạnh nhạt truyền đến: "Chu quá đề cao , đây ít nhất cũng là trận pháp lục giai, nào bản lĩnh đó?"
Giọng quen thuộc khiến Chung Nhiễm m.á.u huyết sôi trào.
Mộ Cẩn Ninh, chắc chắn là .
Sao đây? Hắn Kim Đan ? Không Kim Đan cảnh thể ?
bất kể thế nào, nàng vẫn nhanh chóng men theo âm thanh mà tới.
Một giọng nữ yếu mềm vang lên: "Mộ sư , Phá Trận Phù của lẽ thể dùng , thử xem ."
Bước chân Chung Nhiễm khựng , bên cạnh nữ t.ử ?
nhanh, nàng nghĩ đến đây vẫn luôn bên cạnh Lục Nguyên Hạo, chẳng cũng tương tự ?
Nàng và Mộ Cẩn Ninh là tình cảm hai kiếp, lẽ nào chỉ vì xa cách hơn một tháng mà đổi?
"Chu sư đùa , Phá Trận Phù tam giai dù lợi hại đến mấy, cũng tuyệt nhiên thể phá loại trận pháp ."
Mộ Cẩn Ninh nhíu mày chằm chằm tảng đá lớn mắt.
Trước mắt bọn họ là một tảng đá lớn, tảng đá khắc đầy những trận văn dày đặc, khiến hoa mắt chóng mặt.
Bọn họ đều cảm thấy, tảng đá lớn , thể chính là lối động phủ.
Chỉ là, trận pháp quá mạnh mẽ, thấy hoa mắt, thể phá giải?
Bỗng nhiên, dường như cảm ứng điều gì, chậm rãi ngẩng đầu sang.
Một nữ t.ử bạch y thắng tuyết, tựa hồ bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhàn nhạt, chậm rãi từ mờ ảo trở nên rõ ràng.
Không là giai nhân mà ngày đêm mong nhớ, thì còn thể là ai?
"Nhiễm Nhiễm." Hắn xoay sải bước tới.
Chung Nhiễm tiếng gọi Nhiễm Nhiễm quen thuộc của cho niềm vui trong lòng dâng trào khó tả, liền tăng nhanh bước chân.
Hắn đưa tay lớn , ôm nàng lòng, ôm thật chặt: "Nhiễm Nhiễm, quả nhiên tìm thấy nàng ."
"Sư , lâu gặp."
Ngửi mùi hương quen thuộc dễ chịu , khóe môi nàng khẽ cong lên, giọng trong trẻo uyển chuyển.
Người nhà họ Chu và những thanh niên tài tuấn còn thấy cảnh , khỏi nhướng mày, hai bóng dáng đang ôm , Chu Nguyệt Linh đang tức giận đến mức mặt mày méo mó, lập tức cảm thấy trò để xem .
"Sư , nàng là ai ?" Chu Nguyệt Linh tới, đưa tay định kéo Mộ Cẩn Ninh.
Mộ Cẩn Ninh ôm Chung Nhiễm sang bên vài bước, vặn tránh cú chạm của nàng .
"Chu tiểu thư, đây là vị hôn thê Chung Nhiễm của , mà vẫn luôn tìm kiếm."
Hắn một tay ôm vai Chung Nhiễm giải thích, đó với Chung Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, khi hôn mê, nhà họ Chu cứu giúp, chỉ điểm cho mấy tiểu bối của họ về phù lục, hề ý đồ gì khác."
Chung Nhiễm thấy Chu Nguyệt Linh âm u trừng mắt , khỏi khẽ : "A Cẩn, tự nhiên tin ."
Mộ Cẩn Ninh siết chặt cánh tay đang ôm nàng, mặt hiện lên vẻ vui mừng.
Tiền thế kim sinh, nàng vẫn luôn gọi là sư , nhưng bao giờ rằng, từ miệng nàng, gọi tên , thể êm tai đến thế.
Hắn ghé sát tai nàng, nhẹ giọng : "Nhiễm Nhiễm, đều gọi như , ?"
--- Đào linh căn cướp huyết mạch? Lũ cặn bã hãy chờ mà run rẩy -