Đào Linh Căn Đoạt Huyết Mạch? Lũ Cặn Bã Hãy Đợi Mà Run Rẩy Đi! - Chương 312: Một ngọn núi, một đóm lửa ---

Cập nhật lúc: 2025-12-01 12:31:57
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ước chừng một canh giờ , hai mới mở mắt.

 

“Tiểu sư , may nhờ đan d.ư.ợ.c của nàng, nếu chúng …”

 

Chung Nhiễm ngắt lời y: “Bây giờ cảm thấy thế nào?”

 

“Tốt hơn nhiều , chỉ là bình phục thì vẫn cần chút thời gian, nhưng đường thì thành vấn đề.”

 

Lục Nguyên Hạo vẫn còn chút sợ hãi, Thượng Cổ Chiến Trường quả nhiên đơn giản, khó trách chỉ những thiên tài tự phụ mới dám xông .

 

Ngay cả những thiên tài đó cũng đều kết bạn mà đến, còn dám tiến sâu quá, sợ rằng sẽ thể trở nữa.

 

Trước y tuy lịch luyện bên ngoài, nhưng lúc đó y mới chỉ ở Trúc Cơ kỳ, dám một nơi như ?

 

Lần tuy tấn thăng Kim Đan, hơn nữa thực lực cũng tệ, nhưng nếu Mục Cẩn Ninh và Chung Nhiễm, chỉ sợ họ c.h.ế.t bao nhiêu .

 

“Vậy chúng đường , phía các ngươi chú ý một chút.”

 

Mục Cẩn Ninh , kéo Chung Nhiễm ở phía .

 

Trận pháp thể giam cầm Tiểu Kình Thiên, y lo lắng.

 

Tiểu Kình Thiên là bản mệnh khế ước thú của y, cho dù nguy hiểm đến , y cũng cứu.

 

Huống chi, bây giờ còn Chung Nhiễm ở đây.

 

Nàng thần bí kim quang tương trợ, cái trận pháp thượng cổ trong Ẩn Thế Giới khi nàng còn đưa họ .

 

Trận pháp ở đây, chắc là nàng cũng thôi.

 

Bốn đến khi trời tối, lờ mờ thấy một ngọn núi ở đằng xa, ngọn núi đó dường như ánh lửa.

 

“Ơ? Trên ngọn núi đó ánh lửa, chẳng lẽ là hỏa chủng gì đó ?”

 

Lục Nguyên Hạo tuy hiếu kỳ nhưng dám xông lên nữa.

 

Bây giờ là ở bên ngoài nữa, mà tiến sâu Thượng Cổ Chiến Trường, càng trong càng nguy hiểm.

 

Hỏa chủng thể tồn tại mãi ở đây, sẽ là hỏa chủng bình thường ?

 

Nếu là hỏa chủng bình thường, sớm khác thu .

Mèo Dịch Truyện

 

Chung Nhiễm và Mục Cẩn Ninh , khẽ : “Chúng nghỉ ngơi , ngày mai hẵng đến xem.”

 

Mục Cẩn Ninh cảm ứng kỹ một lúc, nhíu mày : “Cảm ứng của Tiểu Kình Thiên cũng ở hướng đó, đến lúc đó chúng tiện đường đến xem.”

 

Chung Nhiễm giao một phần tài nguyên phân loại cho hai : “Những tài nguyên , các ngươi cầm mà dùng.”

 

Lục Nguyên Hạo túi trữ vật trong tay nàng, nhận: “Nàng là đa linh căn, những thứ , bản nàng cũng thích hợp để sử dụng.”

 

Chung Nhiễm nhét tay họ, nhàn nhạt : “Ta bây giờ thể tấn thăng , những tài nguyên nếu thật sự ích, các ngươi nghĩ sẽ nỡ chia ?”

 

Bản thăng cấp còn kịp, thể chia cho khác?

 

Cung Ngưng Sương nhận lấy: “Đa tạ.”

 

Sau nàng gặp thứ thích hợp, cũng sẽ chia cho nàng là .

 

Lục Nguyên Hạo lúc mới nhận lấy: “Tiểu sư , sẽ theo nàng lăn lộn.”

 

Chung Nhiễm dở dở : “Thôi , thể tự , xa đến cũng chẳng .”

 

Bốn đều bật , bầu khí hòa thuận hơn nhiều.

 

Mọi trò chuyện một lúc, cũng còn thấy những tiếng quỷ thần gào nữa.

 

Tuy nhiên, bất kể là Lục Nguyên Hạo Cung Ngưng Sương, đều thể an tâm .

 

Dù vẫn còn tò mò nàng rốt cuộc là tồn tại như thế nào, nhưng sẽ hỏi nàng nữa.

 

Bốn ngọn núi , thế mà liền bốn ngày vẫn tới.

 

Phải rằng, tốc độ của họ bộ chậm rãi, mà là lợi dụng khinh công pháp để đường.

 

Trong tình huống , bốn ngày mà vẫn tới nơi.

 

“Cái gì gọi là vọng sơn chạy c.h.ế.t ngựa? Cái cũng quá đáng sợ ?” Lục Nguyên Hạo ngọn núi phía , chút cạn lời.

 

Chung Nhiễm khẽ : “A Cẩn, Tiểu Kình Thiên, sẽ nhốt ngọn núi đó chứ?”

 

Họ thẳng đến núi, mà là theo cảm ứng của Mục Cẩn Ninh và Tiểu Kình Thiên.

 

Mục đích của họ là tìm thấy Tiểu Kình Thiên, cứu nó về.

 

Lúc đó nó rời , nhiều nhất cũng chỉ nửa ngày.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dao-linh-can-doat-huyet-mach-lu-can-ba-hay-doi-ma-run-ray-di/chuong-312-mot-ngon-nui-mot-dom-lua.html.]

Nửa ngày mà nó xa như ? Đó là tốc độ như thế nào chứ?

 

Mục Cẩn Ninh khẽ nhíu mày: “Khả năng lớn.”

 

“Nghỉ ngơi , trông vẻ thật sự gần , chắc chắn sẽ nhanh tới thôi.”

 

Chung Nhiễm cũng bất đắc dĩ, tiểu gia hỏa thế , tìm về xong, thật giáo huấn nó một trận mới .

 

“Tốc độ của Tiểu Kình Thiên cũng quá nhanh, nếu nó g.i.ế.c …” Lời của Cung Ngưng Sương hết.

 

đều hiểu ý tứ hết của nàng.

 

Nếu nó g.i.ế.c , đừng Nguyên Anh, e rằng ngay cả Hóa Thần cũng khó thoát khỏi ma trảo của nó.

 

“Mục sư , thật sự tò mò, rốt cuộc lấy nó từ ?”

 

Lục Nguyên Hạo chút hình tượng xuống, thời gian ở chung, quen , cũng cần quá câu nệ.

 

Huống hồ, là ảo giác của y, là do thực lực của y quá thấp, y cảm thấy càng sâu, càng áp lực.

 

Đó là một loại áp lực thể rõ.

 

giống những loại uy áp thường ngày.

 

Mục Cẩn Ninh cũng kéo Chung Nhiễm xuống: “Trong một trận pháp.”

 

Cung Ngưng Sương cũng xuống: “Các ngươi cảm thấy áp lực ?”

 

Lục Nguyên Hạo vội vàng đáp: “Ta còn tưởng chỉ cảm ứng , còn ngại dám .”

 

Chung Nhiễm cũng khẽ gật đầu: “ chút.”

 

Loại uy áp, mà là một sự nặng nề, áp lực, giống như trong khí thêm một loại oán niệm khiến phiền muộn.

 

, là áp lực, chi bằng là oán niệm thì thích hợp hơn.

 

“Thượng Cổ Chiến Trường, quả nhiên danh bất hư truyền.”

 

Bốn im lặng một hồi, Lục Nguyên Hạo : “Tiểu sư , các ngươi cách nào giảm bớt loại áp lực ?”

 

Chung Nhiễm thản nhiên : “Lục sư , thật chỉ là một tiểu phế vật Luyện Khí tầng tám.”

 

Y coi nàng là cái gì chứ? Tiên nhân cũng chắc ?

 

Lục Nguyên Hạo ngượng ngùng, y cũng chỉ thôi.

 

Trong thời gian tiếp xúc , nàng thật sự cho một cảm giác vô sở bất năng.

 

Dường như, bất kể khó khăn gì, mặt nàng cũng chẳng là gì.

 

Cung Ngưng Sương xuống liền bắt đầu tu luyện, càng là lúc , càng thể thả lỏng.

 

“Huynh ngậm miệng , mau tu luyện, tu luyện thể cho cảm giác áp lực hơn nhiều.”

 

Lục Nguyên Hạo cũng lầm bầm tu luyện, Chung Nhiễm , cũng để ý.

 

“A Cẩn, cũng tu luyện .”

 

Mục Cẩn Ninh lắc đầu, về phía ngọn núi .

 

“Ngọn núi đó cho cảm giác, quái lạ.”

 

Giọng y nhẹ, lông mày khẽ nhíu: “Nhiễm Nhiễm, nàng cảm ứng ?”

 

Theo lý mà , đường mấy ngày, nên vẫn tới.

 

Trừ phi, trận pháp dẫn dắt họ.

 

Chỉ là, y cảm ứng sự tồn tại của trận pháp, chỉ thể đặt hy vọng Chung Nhiễm.

 

Chung Nhiễm khẽ lắc đầu, nàng cho đến bây giờ cũng cảm ứng sự tồn tại của trận pháp.

 

“Trận pháp, chắc hẳn con đường , mà là ngọn núi .”

 

Bởi vì họ vẫn đến núi, nên nàng cảm ứng sự tồn tại của trận pháp.

 

Nàng là tự nghiên cứu sâu về trận pháp chi đạo, mà là dựa thần bí kim quang trong thức hải để phá giải trận pháp.

 

Chưa trong trận pháp, nàng căn bản thể cảm ứng .

 

“Vậy chắc là nghĩ nhiều , nghỉ ngơi .”

 

Mục Cẩn Ninh thu hồi ánh mắt, trong lòng luôn chút thoải mái, nhưng thể rõ vì .

 

--- Đào linh căn, cướp huyết mạch? Lũ cặn bã hãy chờ mà run rẩy ! -

 

 

 

Loading...