Đào Linh Căn Đoạt Huyết Mạch? Lũ Cặn Bã Hãy Đợi Mà Run Rẩy Đi! - Chương 630: Ngự Không Phi Tường ---
Cập nhật lúc: 2025-12-01 12:38:01
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chung Nhiễm ngừng đút cho mấy miếng thịt, hai giống như một đôi phu thê son sắt, ngọt ngào ân ái.
Bên , vợ chồng Chung Chí Hồng cũng ngừng sang đây, họ ưng ý tiểu t.ử Mộ Cẩn Ninh .
Chung Nhiễm thiên phú xuất chúng, thiên tài bình thường đều xứng với nàng, Mộ Cẩn Ninh thì tệ.
Hơn nữa tiểu t.ử chỉ tuấn tú, mà còn chăm sóc khác, cưng chiều và chăm sóc Tiểu Nhiễm như con trẻ.
Con gái thể tìm đạo lữ như , họ vẫn hài lòng.
Lại sang Chung Hiểu Đồng bên , khẽ thở dài: “Nếu Tiểu Đồng cũng thể tìm đạo lữ thích hợp, sẽ yên tâm .”
Thôi Miêu Tư khẽ thở dài, mấy đứa con đều chịu ít khổ cực, nàng chỉ mong chúng đều hạnh phúc.
Chung Chí Hồng nhẹ giọng : “Con cháu ắt phúc của con cháu, chúng nó bây giờ đều tái tạo , thành tựu cũng sẽ thấp, tương lai nhất định sẽ tìm xứng đôi với .”
Chàng thực thiện cảm với mấy tiểu t.ử Lam Uyên, nhưng chuyện con cái, sẽ nhúng tay , để chúng tự quyết định.
Nếu thể nảy sinh tình cảm, tự nhiên là nhất.
Cho dù , cũng vội.
Hiện giờ là Hóa Thần cảnh , ít nhất cũng ngàn năm tuổi thọ, tương lai còn dài lắm.
Thậm chí, tiếp tục tấn thăng lên cao hơn, tuổi thọ càng dài, quá sớm tìm đạo lữ, khó mà đảm bảo trong mấy ngàn năm , thấy chán ghét.
“Mau ăn thịt , Tiểu Nhiễm mới tấn thăng chạy trốn, nghĩ đến còn cần nghỉ ngơi thật , ở đây thời gian, chúng hãy dạo xung quanh.”
Mặc dù chỉ là một mảnh thảo nguyên, nhưng một màu xanh mướt cũng dễ chịu.
“Được.” Thôi Miêu Tư nhận một miếng thịt c.ắ.n một ngụm, : “Tài nướng thịt của tiến bộ ít.”
Chung Chí Hồng chút ngượng nghịu, đây khi ở Bắc Vực, là gia chủ, cũng thường xuyên ngoài thị sát sản nghiệp.
Mèo Dịch Truyện
Lúc đó cũng nướng thịt, nhưng ít khi tự tay , đều thuộc hạ nướng xong mang đến mặt .
Hiện giờ theo các con ngoài, ngược học việc đều tự tay .
“Ăn nhiều chút.” Chàng khô khan một câu.
Thôi Miêu Tư một cái, cầm nửa miếng thịt nướng về phía A Sinh.
A Sinh đang ăn thịt ngồm ngoàm, Vân Thiên Vũ, Chung Viễn Hành ba phụ trách nướng thịt cho .
A Sinh tự cũng nướng thịt, nhưng chỉ giới hạn ở việc tỷ tỷ ăn thịt sống.
Trước đây đói, kiên nhẫn nướng từ từ mới ăn, đều là chín tới ăn ngay.
Vì hình thành thói quen đó.
Mấy Vân Thiên Vũ, chỉ cần ở cùng , đều là họ nướng thịt cho , thực sự là sợ ăn miếng thịt chín tới .
“A Sinh, đến nếm thử loại ngon .” Thôi Miêu Tư đưa cho , xuống bên cạnh .
“Đa tạ!” A Sinh vươn tay nhận lấy, c.ắ.n một ngụm.
Hắn sức lực lớn, bàn tay cũng lớn, nửa miếng thịt cầm trong tay, một chút cũng trái mắt.
“Thế nào, ngon ?”
“Ưm ừm, ngon, ngon.” A Sinh gật đầu mạnh.
Thôi Miêu Tư , ngay là bình phẩm món thịt đáng tin cậy nhất.
“Nương, cũng ăn thử loại của chúng , thịt mềm.”
Chung Viễn Hành cắt một miếng thịt đưa cho nàng: “A Sinh bây giờ cách bắt dã thú , con nào thịt ngon hơn.”
“Thật ? A Sinh lợi hại đến thế ?”
A Sinh toe toét , vui vẻ như một đứa trẻ lớn.
Chung Nhiễm cảnh tượng ấm áp , lòng cảm thấy ấm áp.
“Sau nếu cơ hội, chúng tìm một nơi như thế để ẩn cư, thế nào?”
Mộ Cẩn Ninh đáp “”, nhưng trong lòng rằng cơ hội như ... còn chẳng đến khi nào.
Đường tu luyện vĩnh viễn điểm dừng, ẩn cư ? Còn sớm chán.
“Kêu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dao-linh-can-doat-huyet-mach-lu-can-ba-hay-doi-ma-run-ray-di/chuong-630-ngu-khong-phi-tuong.html.]
Một con Kim Vũ Điểu khổng lồ từ xa bay đến như tia chớp, còn hạ xuống, sức gió khủng khiếp khiến khó chịu .
Mọi vội vàng dựng lên linh khí hộ tráo, bảo vệ món thịt nướng mặt .
Chung Nhiễm vui mừng nhảy cẫng lên chạy tới, Kim Vũ Điểu đáp xuống mặt nàng.
Vốn dĩ Kim Vũ Điểu cao lớn, giờ đây cao lớn hơn gấp đôi so với .
Lông vàng nó càng thêm một tầng ánh sáng vàng óng, qua thần thánh cao lớn.
Nó mặt nàng, nàng chỉ cao đến khuỷu chân của nó.
Nó xuống, dùng đầu nhẹ nhàng húc nàng, ý bảo nàng lên lưng nó.
Chung Nhiễm , khẽ khàng nhảy lên lưng nó.
Kim Vũ Điểu phát một tiếng kêu, đó vút lên trời, tốc độ nhanh như một mũi tên ánh sáng.
Chung Nhiễm dường như thể chạm mây , cảm giác đó thật kỳ diệu.
Trước đây khi Phi Hành Chu, nào thể bay cao đến thế, cũng tốc độ như .
Quả nhiên, Phi Hành Thú mới là thứ ý nhất.
Hơn nữa, Kim Vũ Điểu còn thể phát động tấn công, cần nàng liên tục cho ăn linh thạch.
Với tốc độ như , trừ phi đối phương phong tỏa gian, bằng ai cũng đừng hòng ngăn cản các nàng thoát .
“Tiểu Kim, ngươi thật tuyệt vời.” Chung Nhiễm hưng phấn xuống phía , từ xa một vùng núi rừng, trùng điệp dứt.
thực kỹ, cách nơi các nàng ban nãy, vẫn còn một cách xa.
Nói cách khác, Tiểu Kim, cho dù , tốc độ và cách đều thành vấn đề.
Thậm chí, nếu họ rời Linh Châu, đến Phượng Châu, cũng thể nhờ nó mà bay qua biển cả.
Đối với việc đến Phượng Châu, nàng càng thêm tự tin.
Kim Vũ Điểu dẫn nàng bay một vòng , đó mới đáp xuống đất.
Mọi cũng ăn xong, thấy các nàng về, đón xem Kim Vũ Điểu.
Vân Thiên Vũ còn đưa thịt nướng cho Kim Vũ Điểu ăn, Kim Vũ Điểu dùng đầu húc hai cái, một ngụm nuốt chửng miếng thịt nướng.
Chung Nhiễm mới nhớ , chim thú cũng ăn thịt mà.
Không chỉ ăn thịt, nghĩ đến, một linh d.ư.ợ.c thượng hạng, linh thạch, thậm chí đan dược, nó cũng sẽ thích.
Không Tịch Cốc Đan đối với ma thú liệu hiệu quả ?
“Tiểu Kim, ngươi chơi xung quanh một lát , nhưng cẩn thận, đừng chạy lạc.”
Nghĩ , Chung Nhiễm liền cùng nó lập khế ước, như một một chim tâm ý tương thông, nếu việc gì, cũng thể truyền đạt ý nghĩ cho .
Vì Vạn Niên Linh Nhũ nàng cho ăn, Kim Vũ Điểu cực kỳ cận nàng.
Giờ lập khế ước, càng thêm cận.
“Chủ nhân, Tiểu Kim chơi đây.” Một câu như truyền đến trong đầu Chung Nhiễm, giọng non nớt đáng yêu.
Chung Nhiễm cảm thấy kỳ diệu, nàng chỉ là đây ở Hạ vị diện, từng khế ước với Kim Phong Báo.
hồi đó, Kim Phong Báo chỉ là ma thú nhị giai, cho dù khế ước cũng chỉ một đoạn ý niệm, chứ âm thanh.
Bạch T.ử và Đại Bạch đều khế ước, cho đến Kim Vũ Điểu bây giờ.
“Được, , chú ý an .”
“Ừm ừm.” Kim Vũ Điểu nữa dang cánh, vút lên trời cao, trong chớp mắt biến mất mặt .
“Nhanh thật.” Vân Thiên Vũ cảm thán một câu.
Chung Nhiễm : “Sau hãy cố gắng, tranh thủ mỗi đều khế ước một đầu phi hành thú.”
Đương nhiên, tạm thời đây chỉ là một giấc mơ, phi hành thú tốc độ quá nhanh, cho dù bắt cũng dễ dàng.
Những con dễ dàng bắt thì quá kém, với nhãn lực hiện tại của họ thì thể xem trọng.
Chỉ thể , tùy duyên.
--- Đào Linh Căn Đoạt Huyết Mạch? Lũ Cặn Bã Chờ Run Rẩy Đi -