Chẳng bao lâu, những  đến báo ân  chen chúc chật kín cả sân.
Bọn họ kể rằng,  đường hành tẩu giang hồ   cứu giúp, vị ân nhân   để  địa chỉ nơi  cho bọn họ.
"Vị  hùng   cao tám thước, diện mạo tuấn mỹ, khí chất phi phàm, cơ trí dũng mãnh, tấm lòng rộng lớn nghĩ cho thiên hạ."
Ta ngẫm nghĩ,   khuyết điểm duy nhất chính là trí nhớ kém cỏi,    thể để sai địa chỉ cơ chứ?
Đến khi Thẩm Thốn Ngọc tìm đến tận nơi thì sân viện  đông nghịt , chẳng còn chỗ đặt chân.
Vẻ mặt   kì lạ nhưng vẫn cố chen lấn bước qua đám đông, tìm đến chỗ .
"Chốn   mà náo nhiệt ?”
" cớ , trong lòng   dâng lên một nỗi bực bội khó tả ?"
Quả thật, những   vốn dĩ đều là cơ duyên của nam chính .
Chẳng hiểu cơ sự thế nào,     đưa đến tận cửa nhà .
Các nhân vật m.á.u mặt ồn ào huyên náo, tụ tập trong sân nhà  mà mở tiệc linh đình.
"Nhân tiện đây, buổi chiêm tinh chọn Cứu thế chủ  mấy ngày tới,   là vị nào đây?”
"Thần Ma đại chiến sắp nổ , vạn dân bá tánh sẽ  theo vị Cứu thế chủ  dốc sức chiến đấu.”
"Để bảo vệ Tam giới thái bình."
Thẩm Thốn Ngọc chỉnh trang  tư thế , trong đôi mắt sáng ngời như  thần.
Quả  sai, khoảnh khắc tỏa sáng của Long Ngạo Thiên  sắp sửa đến .
Huyết mạch của   trời sinh  mang theo khí phách hơn .
Ta cũng  thẳng lưng.
Bởi lẽ, tình tiết Thần Ma đại chiến cớ   đến sớm như ?
Đáng lý  đây  là hồi kết của câu chuyện chứ.
Đám đông ồn ào náo nhiệt,  cảm thấy phiền muộn trong lòng, bèn trèo tường trốn  ngoài.
Ngay  cửa  một gói đồ nhỏ  bắt mắt.
Một màu xanh đen lấp lánh ánh quang.
Ta vội chạy đến xem, thì  là điểm tâm ngọt và kẹo hồ lô từ  chân núi.
Còn  cả linh khí phát nhiệt giữ ấm tay chân nữa chứ.
Một nhành hoa nhỏ tím biếc tựa như tia chớp  ngay bên cạnh.
[Vô tình nhặt , nếu  thích thì cứ vứt .]
Yêu c.h.ế.t  mất thôi!
16
Đến ngày đại hội rút thăm công bố Cứu thế chủ.
Ta   ép  rời giường từ giờ Thìn.
Dung mạo Thẩm Thốn Ngọc rạng rỡ, thanh thiết kiếm bên hông  trang trí vô cùng bắt mắt, khoác lên  bộ áo bông dày cộp.
Ta nghĩ đến việc Thủ Linh kiếm sẽ ganh tỵ nên nhỏ giọng dỗ dành: "Ngoan nào,  cũng sẽ may cho  một bộ."
 chẳng  ai đáp  lời .
Ta suýt chút nữa  quên, thần kiếm  vẫn còn đang giận dỗi bỏ nhà .
  tin rằng,  chắc chắn sẽ bình an vô sự.
Bởi vì giữa  và kiếm  khế ước, nếu   thương,  nhất định sẽ .
Trong tiếng reo hò vang dội của chúng  tử,  chủ trì lấy  thẻ thăm từ trong linh khí.
"Linh khí sẽ chọn    ý chí kiên cường nhất,  đủ tư chất để trảm yêu trừ ma!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dao-lu-cua-ta-la-kiem-linh/chuong-8.html.]
"Vị Cứu thế chủ đó là..."
Thẩm Thốn Ngọc  hắng giọng, nắm chặt thanh Tiểu Thiết Kiếm trong tay.
Ta cũng chuẩn  vỗ tay chúc mừng.
"Khương Linh?"
???
Chúng nhân  ai tỏ vẻ kinh ngạc mà chỉ mang vẻ nghi ngờ.
Ai nấy đều xì xào bàn tán, Khương Linh là ai ?
Bởi vì  thường xuyên trốn học, chẳng ai còn nhớ đến  nữa.
Chỉ  sư phụ nhà bếp là liếc mắt   đầy kinh ngạc.
Cùng với ánh mắt của sư tôn từ đằng xa, dường như  đoán   điều  từ lâu.
"Khương đồ nhi, hóa  con giả vờ lười biếng, kỳ thực là đang ẩn giấu thực lực, dụng tâm bày  ván cờ lớn .”
" là hậu sinh khả úy mà!"
Thẩm Thốn Ngọc  ngoắt đầu , trong đáy mắt ánh lên vẻ kinh ngạc xen lẫn sự giận dữ.
"Sao  là ngươi! Ngươi  cướp  cơ hội tỏa sáng của !”
"Đáng chết!"
Đầu gối  bỗng chốc mềm nhũn.
17
Ta tức tốc thu dọn hành lý suốt đêm, chuẩn  trốn chạy.
Nhân định thắng thiên, mệnh  do  chứ chẳng do trời.
Tính mạng là  hết, tôn nghiêm xếp .
 ai ngờ, Bảo Bảo kiếm  chặn cửa  .
Nàng   hóa thành hình , khuôn mặt bầu bĩnh lộ rõ vẻ hoảng hốt.
"Đại nha đầu! Thẩm Thốn Ngọc đột ngột  bắt  !”
"Bọn chúng  là  tìm Thủ Linh kiếm,  bắt Cứu thế chủ.”
"Ta  hết lời van xin rằng bọn chúng  lầm  , còn cẩn thận chỉ cả địa chỉ nhà cho bọn chúng nữa.  Thẩm Thốn Ngọc vẫn cố chấp, còn ngang ngạnh nở một nụ  bất cần đời.”
"Hắn  còn lớn tiếng gào rằng   chính là Cứu thế chủ, xông  mà bắt   !"
Mọi dấu vết đều chỉ về phía , thế nhưng bọn phản diện ngốc nghếch  bắt nhầm  .
...
Ta giơ tay đầu hàng.
"Bảo Bảo, ngươi định  tay cứu giúp đạo lữ ?"
Thiếu nữ ngạc nhiên  .
"Đâu ,  chỉ đơn thuần là  bảo  cái mạng nhỏ  thôi.”
"Kiếm và   trói buộc song sinh khế, nếu Thẩm Thốn Ngọc c.h.ế.t thì ngươi cũng chẳng sống nổi!"
Nàng   dứt lời, cánh tay của thiếu nữ bỗng mềm nhũn   gãy lìa.
Nàng  thét lên một tiếng kinh hãi: "Trời đất ơi! Thẩm Thốn Ngọc   đánh !"
Ta nào  từng chứng kiến loại cảnh tượng kinh hoàng , vội vàng đỡ lấy Bảo Bảo.
Nàng  lải nhải những lời thô tục, miệng nồng nặc mùi gỉ sắt,  thể  chẳng còn chút sức lực nên lập tức hóa  thành một thanh kiếm nhỏ.
"Nếu như  chết, hãy cắm   cơ bụng của Thẩm Thốn Ngọc,  như  thì  mới nhắm mắt xuôi tay."
Bảo Bảo kiếm để  lời trăn trối cuối cùng.