ĐẠO LỮ PHẢN DIỆN CỦA LONG NGẠO THIÊN - 46
Cập nhật lúc: 2025-07-21 13:21:46
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Khanh nắm tay kéo một ngõ nhỏ vắng vẻ, trong khí dường như vương chút mùi m.á.u tanh nhàn nhạt, khiến bất giác chau mày suy nghĩ chẳng lẽ là vết thương cánh tay Mộ Tử Thần lành, nên mới mang theo mùi ?
Đầu nhỏ xoay chuyển một vòng, cuối cùng cũng rụt rè bật mấy chữ:
“Mộ sư thương thế đỡ chút nào ?”
Mộ Tử Thần khựng , nhẹ như gió xuân:
“Ừ, khá hơn nhiều , cảm ơn sư quan tâm.”
Diệp Khanh nào , giờ phút đang sóng vai đồng hành cùng một kẻ… lòng lang sói. Chính một câu hỏi vô tình , khiến bản tránh đại họa trong gang tấc. Nếu khi nãy thực sự hỏi vì Mộ Tử Thần mùi m.á.u tươi thì hôm nay, chỉ sợ thể mạng rời .
Lúc , trong thức hải của Mộ Tử Thần, thanh âm Tà Hồn vang lên lười nhác mà thèm thuồng:
“Máu phàm nhân vẫn là nhạt nhẽo, đậm đà bằng huyết tiên. Tiểu tử tư chất tệ, đáng tiếc tuổi còn nhỏ, chẳng hợp khẩu vị cho lắm. hương vị m.á.u hẳn là ngon đây.”
Tà Hồn còn khẽ l.i.ế.m môi, khanh khách.
Mộ Tử Thần hừ lạnh: “Cả thị trấn đầy rẫy phàm nhân, Thẩm Từ Thu, Biện Vân đều mặt, nếu thật sự vì một câu của ngươi mà tay với , phiền toái là gánh.”
“Ta vội ăn ngay.” Tà Hồn chậm rãi đáp, “Để cũng . Đồ ăn ngon mà… giữ mới trân quý.”
Mộ Tử Thần quen kết giao rộng rãi, ngoài mặt khoác da dê ngoan hiền lương thiện, khiến dễ dàng buông lỏng cảnh giác. Chỉ cần giữ tiếng lành, đến khi cần thiết kéo một hai tên ngốc còn giá trị lợi dụng tới, thức ăn cho Tà Hồn, cũng chuyện gì khó khăn.
Thời còn ở Nhược Thủy Tông, từng thử qua tự lấy m.á.u cho Tà Hồn ăn, suýt nữa rút đến mức khô kiệt.
Lúc , Mộ Tử Thần vẫn nắm tay Diệp Khanh, tuy truyền âm ngọc bài để liên lạc với đồng môn, nhưng nơi xa lạ đông như hội, chen chúc qua dễ thất lạc, nên dứt khoát hẹn điểm hội hợp bên sông Tị.
Trấn Hướng An tiết Tị thủy cầu vũ, lễ tế cầu mưa xem là đại sự. Vị vũ giả đó tới, nên đành mượn bờ sông nơi hiến vũ.
Không ngờ xa, Mộ Tử Thần chạm mặt Thẩm Từ Thu và Tạ Linh.
Ánh mắt lập tức sáng rỡ: “Sư !”
Thẩm Từ Thu cùng Tạ Linh đầu , Tạ Linh vỗ quạt, trong lòng thầm nghiến răng: là âm hồn bất tán!
Trước là Ôn Lan, giờ thêm Mộ Tử Thần.
Tâm tình vốn đang yên , quấy cho rối tung.
Lại thấy Diệp Khanh cùng .
Không , tiểu hài nhi ngoan ngoãn , ngàn vạn đừng để Mộ Tử Thần đầu độc học hư!
Diệp Khanh thấy Thẩm Từ Thu, lập tức ngoan ngoãn cúi hành lễ. Tạ Linh liền đưa tay vẫy vẫy: “Tiểu tử, đây với .”
Diệp Khanh giống vài khác coi thường Tạ Linh. Trong mắt , dù đối phương phế nhân , thái độ cũng đổi. Nhớ rõ phận là đủ, là đạo lữ tương lai của Thẩm sư , cũng là tiền bối của .
Vì , Diệp Khanh ngoan ngoãn bước tới, Tạ Linh liền nhét tay một túi quả khô, thuận thế kéo yên bên cạnh, cho tiếp tục với Mộ Tử Thần nữa.
Lúc Mộ Tử Thần cũng chẳng bận tâm đến Diệp Khanh, ánh mắt chỉ dán chặt Thẩm Từ Thu, lộ vẻ kinh diễm. Hắn sớm Thẩm Từ Thu , nhưng hôm nay trang phục khác xưa, khí sắc càng khiến say mê, như một loại mỹ lệ thoát tục khác biệt.
Một mỹ nhân như … nếu thể dùng tiên cốt khung, lấy trái tim mà nuôi dưỡng, dẫu c.h.ế.t cũng đáng giá.
Người thường đổi tim còn sống , nhưng Linh Lung Tâm thì ? Không sống ?
Vậy thì… xác rối cũng . Đặt bên ngắm nghía mỗi ngày, dưỡng mắt kỷ niệm đường tu hành, chẳng đáng để cất giữ?
Mộ Tử Thần vốn nổi tiếng lòng tham đáy.
Chỉ là hôm nay thần sắc Thẩm Từ Thu, còn lãnh đạm hơn cả ngày thường?
Hắn chuyển mắt, lẽ nào Thẩm Từ Thu cùng Tạ Linh gây gổ ?
Trong lòng lập tức nảy sinh một ý tưởng hân hoan, nếu là , thì chính là cơ hội để tay biểu hiện !
Mộ Tử Thần lập tức :
“Sư , bọn tách khỏi nhóm chính, đang định men theo bờ sông đến điểm tập hợp. Nghe bên đó nghi thức cầu mưa, với Thất điện hạ đến xem thử ?”
Lần điều, quên kéo theo cả Tạ Linh.
Thẩm Từ Thu thật sự .
Chiếc túi thể vứt đường, tâm trạng lúc cực kỳ tệ, chẳng hề thấy gương mặt khiến lòng chao đảo của Tạ Linh, càng gặp tên khiến ghét cay ghét đắng như Mộ Tử Thần.
nếu , Diệp Khanh sẽ ở cạnh một với Mộ Tử Thần.
Dù chỉ là một lúc ngắn, nhưng với loại như Mộ Tử Thần, nhất là đứa trẻ thuần khiết đừng dây dưa dù chỉ một chút.
Thế nên Thẩm Từ Thu gật đầu:
“Ừ.”
Mộ Tử Thần lập tức phấn chấn, sán gần . Tay Thẩm Từ Thu đang nắm lấy Tạ Linh, nên định về phía bên trái, sóng vai cùng Thẩm Từ Thu.
như mong .
Bởi vì Tạ Linh nhanh tay kéo Diệp Khanh , nhét nhóc sang tay của Thẩm Từ Thu, còn thì lập tức bước qua bên trái, chiếm luôn chỗ , chen ép Mộ Tử Thần sang một bên kịp vững.
Mộ Tử Thần: “……”
Hắn phát điên.
Tên bám dai như đỉa, đến cả vị trí cũng tranh giành cho bằng !
Thật sự để cho chút cơ hội nào ?
Mà cái nắm tay bất ngờ khiến Thẩm Từ Thu sững , cúi đầu , thì thấy đang… mắt to trừng mắt nhỏ với Diệp Khanh.
Cậu nhóc thuần khiết nhất trong nhóm im lặng nhét một viên quả khô miệng, “ba ba” nhai ngon lành.
Hắn chẳng quan tâm là sư nào dắt tay , chỉ điều Thẩm sư hình như … cứng đơ.
Thẩm Từ Thu vốn từng nắm tay trẻ con thế , một bàn tay nhỏ bé đặt trong tay , trong chốn đông như thế tràn đầy tin tưởng, khiến quen chút nào.
Hơn nữa, lúc nãy Tạ Linh còn cố tình áp tay lên mu bàn tay , bàn tay nóng ấm khiến tay run lên. Nếu cảm nhận bàn tay bé nhỏ của Diệp Khanh, khi giật tay .
Trừ những say rượu, Băng Hỏa Song Sinh Châu phiền, hoặc khi chuyện chính sự, và Tạ Linh vốn chẳng tiếp xúc mật nào.
Ba năm trong thủy kính , căn bản đáng tính.
cú nắm tay quá mức tự nhiên, như thể giữa họ vốn dĩ thể dễ dàng chạm bất cứ lúc nào.
sự thật .
Thẩm Từ Thu Tạ Linh thế cố ý , cũng chứng cứ.
Chỉ là… hiểu , rõ ràng luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, mà Tạ Linh càng ngày càng táo bạo.
Không xác định . Nhìn thử nữa.
Thôi, càng càng thấy phiền.
Nam Cung Tư Uyển
Thẩm Từ Thu siết c.h.ặ.t t.a.y Diệp Khanh, mặt biểu cảm, còn Tạ Linh thì chắn giữa với Mộ Tử Thần. Mộ Tử Thần cắn môi, đành ngậm ngùi chịu đựng.
Cả nhóm cứ thế tới bờ sông, suốt dọc đường Mộ Tử Thần với Thẩm Từ Thu lấy một lời.
Hắn tức đến phát bực, mà lúc tới nơi, đám Địch Sơn lập tức vây quanh, còn Thẩm Từ Thu thì điềm nhiên tách một bên, càng khiến chẳng cơ hội tiếp cận.
Mộ Tử Thần còn ứng phó với cả đám ngốc tử , càng thêm bực bội.
Còn Tạ Linh thì chẳng phiền chút nào, bỏ mặc , chễm chệ ngay cạnh Thẩm Từ Thu rõ ràng mặt tuyên bố chủ quyền: sống đừng tới gần!
Trên tế đàn, các vũ giả tham gia nghi lễ mặc hoa phục lộng lẫy, nhẹ nhàng múa theo tiếng trống và tiếng đàn cổ.
Mọi nhao nhao tìm chỗ , chen lên phía , hàng đông nghịt. Tuy phía chen , nhưng vì đài cao và mặt dòng tị hà cuồn cuộn, nên xa vẫn thể ngắm vũ điệu, chỉ là rõ như ở gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/46.html.]
Thẩm Từ Thu chen chúc náo nhiệt.
Khi Diệp Khanh giao cho Biện Vân, xoay rời .
Vừa , thi triển thanh khiết thuật lau lớp trang điểm mặt, trở dáng vẻ thanh lãnh thường ngày.
Tạ Linh chút tiếc nuối vì lớp trang điểm mới tô lên mất, nhưng nghĩ, dù nó cũng thể giữ mãi gương mặt Thẩm Từ Thu.
Cũng như pháo hoa, dù chóng tàn, ít y từng thấy nó nở rộ.
Y bước nhanh đuổi theo, cũng lau mặt :
“Đã tới đây , xem chút ?”
Thẩm Từ Thu đáp.
Tạ Linh vẫn lải nhải:
“Ta liếc sơ qua, múa cũng tệ lắm, thật sự xem ?”
Thẩm Từ Thu vẫn thẳng, đầu.
“A Từ, chẳng lẽ ngươi định chuyện với nữa?”
Thẩm Từ Thu lời nào, rẽ trái định bỏ .
Tạ Linh lập tức vòng qua, cản đường mặt :
“Tâm trạng ngươi đang rối loạn.”
Thẩm Từ Thu rẽ trái, y rẽ trái.
Thẩm Từ Thu né , y né .
Cuối cùng, Thẩm Từ Thu chặn , đôi mắt lưu ly sắc lạnh chằm chằm đối phương.
Tạ Linh cầm quạt gõ nhẹ lên tay, kéo dài giọng:
“—— là vì ?”
Cuối cùng, cả đoạn đường im lặng, Thẩm Từ Thu lạnh lùng mở miệng:
“Ngươi nghĩ nhiều .”
“Ừ.” Tạ Linh gật đầu, trông như chẳng bận tâm.
ngay đó bất ngờ đưa tay về phía mặt .
Thẩm Từ Thu lập tức nghiêng né tránh, sợi dây buộc tóc khẽ cọ qua đầu ngón tay Tạ Linh.
Tạ Linh chậm rãi thu tay về, kẹp giữa hai đầu ngón tay một cánh hoa, đưa lên mặt Thẩm Từ Thu, khẽ lắc:
“Cánh hoa vướng giữa sợi tóc và dây buộc tóc của ngươi, mà Thẩm sư tâm tư rối bời hề nhận ?”
Cánh hoa chắc là lúc dính khi qua con phố đầy hoa mưa.
Cảm giác của tu sĩ vốn cực kỳ nhạy bén, đừng là cánh hoa, chỉ cần sợi tóc khác vướng lên , nếu cố tình dùng linh lực giấu , thì cũng sẽ phát hiện ngay.
Vậy mà cánh hoa kẹt giữa tóc Thẩm Từ Thu, vướng sợi dây cột tóc đầu , theo cả một đoạn đường dài mà vẫn phát hiện.
Thẩm Từ Thu cánh hoa, Tạ Linh. Hắn xác định ảo giác, Tạ Linh đúng là càng lúc càng to gan với .
Thẩm Từ Thu mím chặt môi, hề động tác dư thừa, nhưng trong nháy mắt, cánh hoa linh lực của chấn thành bột mịn, chảy xuống khỏi lòng bàn tay Tạ Linh.
Linh lực của băng linh căn lạnh lẽo như gió buốt, khiến ai đến gần cũng lùi xa ba thước.
Vậy mà Tạ Linh chẳng hề khó chịu, khóe môi còn cong lên, xòe chiếc quạt xếp, quạt nhẹ một cái. Bột hoa tan trung, mang theo mùi hương thanh nhã, hóa thành làn gió ấm thoảng qua má Thẩm Từ Thu, nhẹ nhàng hất lên một lọn tóc mai .
“Giữa chốn phồn hoa qua, tay vẫn còn lưu hương.” Tạ Linh bật , lời ngông nghênh, “Vậy xem như ngươi tặng .”
Thẩm Từ Thu: “……”
Hắn giữ bộ mặt lạnh suốt nửa ngày, nhưng đối mặt với Tạ Linh chẳng khác nào nắm đ.ấ.m đấm bông, cảm giác thật bất lực.
Người căn bản sợ đối đầu, ngược càng chèn ép càng hăng hái. Ngươi càng lạnh nhạt, y càng bám riết buông, chẳng thể nào khiến y cụt hứng .
Cùng như tranh cao thấp chỉ tổ phí công. Mọi hành động vô ích đều là lãng phí thời gian.
Thẩm Từ Thu đầu tiên cảm thấy khiến thấy phiền đến , giống như keo dính, dính rũ cũng rũ xong.
Vậy chẳng bằng thái độ ban đầu, ít nhất cũng khiến bản trông quá để ý. Có lẽ, giữ vẻ thản nhiên mới là cách nhất.
Hắn hít một thật sâu, nới lỏng môi mím chặt, đầu chỗ khác. Lúc cất bước, bước chân cũng chậm . Tạ Linh thong thả theo phía , né tránh nữa, chỉ tỏ thản nhiên như chẳng gì xảy .
Rất khí chất kiểu “ngươi gì thì , vẫn cứ bình tĩnh như núi”.
Tạ Linh gập quạt , giấu lưng, cảm nhận chút d.a.o động trong ánh mắt và cảm xúc của Thẩm Từ Thu, liền tự nhiên bước tới cạnh : “Không ở xem múa ?”
Thẩm Từ Thu bộ lạnh lùng nữa, đáp: “Về tu luyện.”
Tạ Linh khẽ “ồ” một tiếng: “Hôm nay ngoài dạo một vòng, thấy Hướng An trấn thế nào?”
Thẩm Từ Thu đáp ngắn gọn: “Không tệ.”
“Thế còn nhân gian? Có cũng tệ ?”
Thẩm Từ Thu nhíu mày: “Ngươi gì thì thẳng.”
Tạ Linh khẽ gõ nhẹ phiến quạt, ngẩng đầu trời xanh mây trắng: “Ta chỉ , đời thế gian , tu luyện đúng là quan trọng, nhưng ngoài cũng nên mở mắt ngắm những thứ khác một chút. Cho dù chỉ là như hôm nay dạo một vòng, nếu thể khiến bản thư thái đôi chút, thì cũng đáng mà, đúng ?”
Ta , ngoài chuyện báo thù, cũng nên chính bản .
Huynh là , cô hồn dã quỷ.
Thư thái? Thẩm Từ Thu mặt đổi sắc.
Hắn cần căng não để tu luyện, lúc nào cũng dạo thư giãn thì bao giờ mới g.i.ế.c Kim Tiên như Huyền Dương Tôn?
Hắn phép buông thả bản , tuyệt đối .
Hắn và Tạ Linh, vốn giống .
Hai dần dần rời xa đám đông. Sau lưng tiếng ca múa vẫn vang vọng, nhịp trống rộn ràng dội mặt nước sông, hợp thành một khúc trường thi hào sảng. Không đợi Thẩm Từ Thu lên tiếng, Tạ Linh âm thầm nghĩ nếu tin, thì để chứng minh cho xem.
Huynh nhất định sẽ phát hiện, đời vẫn còn những điều xứng đáng để lưu tâm.
Hai mỗi một tâm tư, cứ thế chậm rãi bước về phía . Mơ hồ còn tiếng nhạc vọng từ bờ sông, thì ngọc bài truyền tin bên Thẩm Từ Thu sáng lên.
Hắn lấy , bên trong vang lên tiếng truyền âm:
“Thẩm sư , nhiệm vụ rèn luyện của tử mới nhập môn thế nào ? Năm nay Kim Ngọc Yến biến, tông chủ triệu tập họp khẩn. Nếu nhiệm vụ thành, xin hãy lập tức về.”
Thẩm Từ Thu khựng .
Mải nhớ tới Mộ Tử Thần mới nhập môn, suýt chút nữa quên mất Kim Ngọc Yến sắp tới.
Từ trận đại chiến giữa Nhân – Ma trăm năm , hai tộc ký kết minh ước, ngừng binh đao, định cứ mỗi năm năm tổ chức một Kim Ngọc Yến. Nhân tộc và Ma tộc cử tu sĩ tham gia, danh nghĩa là giao lưu thiện, thực chất là đấu pháp, luyện dược, luyện khí, mỗi bên đều tranh thể hiện bản lĩnh.
năm nay, Kim Ngọc Yến đổi.
Bởi vì Yêu tộc chính thức ngỏ ý gia nhập.
Mà mở miệng, ai khác chính là cha của Tạ Linh.
Yêu Hoàng bệ hạ.