ĐẠO LỮ PHẢN DIỆN CỦA LONG NGẠO THIÊN - 58
Cập nhật lúc: 2025-07-29 10:16:30
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Thẩm Từ Thu nữa tỉnh , sắc trời chuyển sang chiều tà. Ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng xuyên qua khung cửa khắc hoa, lặng lẽ trải dài trong phòng, như từng lớp mộng mơ bao phủ lấy tầm mắt.
Lông mi khẽ run, đôi mắt chậm rãi mở , phát hiện bản đang giữa chăn đệm mềm mại, nhất thời khó mà phân biệt hiện tại là ngày nào, tháng nào. Trên xà nhà khắc hình phượng múa sơn đỏ, đường nét tinh xảo như thật. cảnh tượng thuộc về bất kỳ nơi ở quen thuộc nào của .
Bách điểu triều phượng, khắc ở tận xà nhà nơi ít ai chú ý tới. Tinh tế đến mức từng sợi tóc sợi tơ cũng rõ ràng, thể tỉ mỉ đến , trong đầu chỉ thể nghĩ tới một …
Chờ .
Nhà ở? Chăn đệm?
Thẩm Từ Thu hồn, trong khoảnh khắc tỉnh táo: Không bọn họ còn ở trong bí cảnh ? Từ nhà ở?
Hắn hôn mê bao lâu? Chẳng lẽ tranh đấu trong bí cảnh kết thúc?
Thẩm Từ Thu định chống tay dậy, nhưng chỉ dùng sức, eo tê rần. Cơn đau khiến động tác khựng . lúc , bên tai truyền đến một giọng trầm thấp quen thuộc:
“Rốt cuộc cũng tỉnh.”
Cánh tay Thẩm Từ Thu dừng , chậm rãi đầu theo tiếng gọi, gương mặt áp nhẹ gối mềm, liền thấy Tạ Linh đang chiếc ghế tròn cạnh giường.
Thẩm Từ Thu hé môi định gì đó, nhưng cổ họng khô khốc: “Ta…”
“Ngủ suốt một ngày một đêm. Giờ rời lúc bí cảnh đóng cũng chẳng còn bao lâu. Đây là Đào Nguyên Xuân Cư Đồ.” Không đợi hết, Tạ Linh dứt khoát đáp luôn tất cả vấn đề băn khoăn. Y khẽ đỡ đầu Thẩm Từ Thu dậy, đưa một ly thanh lộ đến bên môi .
“Uống chút nước .”
Trên Thẩm Từ Thu trừ phần eo còn âm ỉ đau, những chỗ khác gì đáng ngại. Một chén nhỏ đến mức cần khác hầu hạ, định tự đưa tay, nhưng nhích một chút khuỷu tay của Tạ Linh nhẹ nhàng cản .
Ánh mắt hai giao .
Trong đôi mắt màu hổ phách là sự điềm tĩnh đến đáng sợ, ánh chiều tà rọi lên gò má góc cạnh của Tạ Linh, phủ lên một tầng bóng mờ lạnh lẽo, mơ hồ mang theo một tia bướng bỉnh khó .
Chiếc ly áp sát môi Thẩm Từ Thu, trông Tạ Linh cứ như nếu chịu mở miệng, thì đối phương cũng tuyệt đối lùi nửa bước.
Thẩm Từ Thu nhất thời thể vô lực, đấu y, hai giằng co một hồi ai lời nào, cuối cùng Thẩm Từ Thu cụp mắt, vẫn là ngoan ngoãn hé môi tiếp nhận nước từ tay .
Thanh lộ trôi xuống cổ họng, vị mát lạnh khiến thư giãn ít.
Tạ Linh chờ uống xong, mới thả xuống gối, đặt chiếc ly qua một bên: “Thương ở eo cần thuốc. Bôi thêm một là .”
Vừa , y giơ tay nhấc chăn, một luồng gió lạnh theo đó tràn , Thẩm Từ Thu giật , lập tức nghiêng tránh né: “Để tự .”
“Sau thắt lưng còn vết thương, thấy , mà bôi thuốc cho tiện.”
Tạ Linh đưa tay định tháo đai lưng , nhưng Thẩm Từ Thu giữ chặt cổ tay.
Thân thể tuy yếu, nhưng ý chí kiên quyết. Tạ Linh giữ tay, cũng ngẩng đầu , chỉ nhàn nhạt : “Lúc hôn mê, cũng là bôi thuốc, bây giờ còn sợ gì nữa?”
Dù , Thẩm Từ Thu vẫn buông.
Lực đạo của căn bản đủ ngăn cản, Tạ Linh chỉ cần nhích nhẹ là thoát . y .
Tạ Linh nheo mắt, lúc thì thôi, chứ lúc thật sự chút dọa . Bóng lông mày đổ xuống, ánh chiều tà sắc mặt y càng thêm sâu thẳm lạnh lùng. Trong phòng, khí nhất thời đông .
Một lúc , Tạ Linh đưa tay ấn trán, khẽ thở dài, che mặt xoa nhẹ một cái.
Chỉ một động tác , ánh mắt hổ phách cũng tan lạnh lẽo. Y ngẩng mặt, cúi mắt xuống, khẽ , giọng khàn khàn:
“Ta vẫn còn giận đấy… còn cố chấp nữa…”
Thẩm Từ Thu nghiêng đầu y, ánh mắt đầy nghi hoặc: Lại cái gì đầu đuôi chẳng ăn nhập gì thế?
Còn giận? Giận cái gì?
Tạ Linh thấy vẻ mặt mù mờ , liền nghiến răng. Người , đúng là chẳng chút phản ứng hối nào cả!
Y trở tay giữ c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Từ Thu, một tay khác ấn tay lên gối, cũng cúi xuống gần sát. Đuôi tóc buộc cao rũ xuống theo vai, ánh mắt y hề chớp lấy một cái, gắt gao chằm chằm đôi mắt của Thẩm Từ Thu.
“Vì ,” y trầm giọng hỏi, “Lúc đó cởi bỏ Cùng Mệnh Chú?”
Thẩm Từ Thu vốn thích ép xuống như thế , nhưng Tạ Linh đè lên giường… cũng đầu, cho nên sắc mặt vẫn bình thản:
“Thuận tay mà thôi.”
Tạ Linh chằm chằm:
“Không còn lý do nào khác ?”
Thẩm Từ Thu lạnh nhạt:
“Không .”
Tạ Linh hít một thật sâu, giống như đang kìm nén điều gì:
“Muốn moi từ miệng mấy câu thật lòng, đúng là còn khó hơn lên trời. Được, .”
Y dừng một chút, giọng trở nên trầm thấp:
“Huynh giải bỏ cùng mệnh chú là vì .”
Thẩm Từ Thu nhíu mày, lập tức định phản bác, nhưng Tạ Linh cho cơ hội mở miệng.
“Nếu vì , xem, tháo cùng mệnh chú thì ích lợi gì cho ?”
Thẩm Từ Thu nhất thời nghẹn lời.
Tạ Linh thấy thế, sắc mặt càng nghiêm:
“Trả lời đúng .”
Thẩm Từ Thu khẽ mím môi, ánh mắt né tránh.
Trong lòng Tạ Linh khẽ thở dài. Lúc đó y thật sự dọa đến sững sờ, chẳng kịp nghĩ ngợi điều gì, chỉ đến khi nguy cơ qua , mới dần nhận , giữa nỗi kinh hoàng nảy sinh một vị ngọt đến mức khiến thở nổi:
Thẩm Từ Thu, rõ ràng là lo lắng cho y.
Tạ Linh khẽ dùng sức, từng chút tách từng ngón tay Thẩm Từ Thu , cường ngạnh đan mười ngón tay , nghiến răng :
“Thẩm Từ Thu, thừa nhận một câu rằng mềm lòng với thôi, cũng khó đến ?”
Thẩm Từ Thu cố gắng giãy :
“Ta ! Buông tay!”
“Được .”
Một chữ “” , khiến tất cả giãy dụa của Thẩm Từ Thu lập tức khựng .
Tạ Linh cúi đầu, giọng thấp :
“ thì .”
Thẩm Từ Thu ngây tại chỗ.
Hắn chậm rãi trừng lớn mắt, đôi đồng tử như lưu ly trong suốt đầy vẻ khó tin. Hắn hình như lập tức che giấu biểu cảm đó, nhưng đôi mi run rẩy vẫn thành thật bán .
Lòng đang yên, sóng trào. Hắn càng tĩnh lặng, càng để yên.
Mọi phủ nhận, chống cự, cuối cùng cũng chẳng thể thắng nổi một câu thật lòng .
Tạ Linh vốn định tiếp tục bày bộ mặt lạnh lùng, nhưng biểu cảm của Thẩm Từ Thu thật sự đ.â.m thẳng n.g.ự.c y, giống như băng tuyết đỉnh núi đổ ập xuống hồ nước lặng, khiến chẳng nên bước về phía nào. Ánh mắt Tạ Linh chợt dịu xuống, bật khẽ.
Trong tiếng đó chút nhẹ nhõm, nhưng y thở dài buồn bã, khẽ:
“Huynh tháo cùng mệnh chú, một lời cũng chịu đầu với … Giây phút —”
Tạ Linh ngừng , nhẹ giọng tiếp:
“Ta sống bao lâu nay, đó là đầu tiên thế nào là… hoảng sợ.”
Phát hiện xuyên sách, sắp đối mặt lượt từng nhân vật phản diện m.á.u mặt, y sợ. Biết rõ trong cốt truyện bản còn chịu ít đau khổ, y vẫn sợ.
Lần đầu tiên khiến y sợ đến mức tim đập dồn dập, là vì một .
Giọng Thẩm Từ Thu cứng đờ:
“Đừng nữa.”
“Thật sự vài lời, nếu rõ, sẽ tin. Ta giải thích cho hiểu rõ, cái gọi là mềm lòng , giống với thứ cảm tình dành cho thuộc hạ. Đối với … là thích, là—”
Thẩm Từ Thu vội vàng đưa tay bịt miệng y .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/58.html.]
Hắn cố tỏ lạnh lùng như khi, nhưng âm thanh run rẩy:
“Ta luôn nhắc nhở ngươi…”
Thẩm Từ Thu từng chữ từng câu, rõ là để Tạ Linh , là để ép chính tỉnh táo:
“Đừng mấy chuyện ngu xuẩn .”
Tạ Linh né tránh, ngược nắm lấy tay kéo , thản nhiên :
“Muộn .”
Bây giờ tay Thẩm Từ Thu giữ chặt, cách nào thoát .
“Huynh nếu thật sự ngăn cản , đáng lẽ tàn nhẫn với thêm một chút.”
Từ lúc Thẩm Từ Thu cởi bỏ cùng mệnh chú, Tạ Linh liền còn bất kỳ lý do nào để buông tay nữa.
“Ai bảo như .”
Tạ Linh nhéo nhéo ngón tay , ngang ngược mà hờn dỗi:
“Tất cả đều là tại .”
Thẩm Từ Thu: “…”
Hắn cảm thấy bản nên nổi giận, nhưng nên giận . Muốn mở miệng phản bác vài câu, nhưng đối mặt với Tạ Linh lúc phản kháng chỉ là vô ích.
Hắn rõ ràng cảm nhận trong lòng là lo lắng, mà là một loại cảm xúc khác, m.ô.n.g lung mà dâng trào: chua xót, hoảng loạn và sợ hãi.
Nỗi sợ tên khiến chỉ lập tức rút lui, nhưng Tạ Linh càng cho đường lui.
Hắn giãy giụa, nhưng Tạ Linh quyết chịu buông.
Tạ Linh đôi mắt phủ sương mờ mịt của Thẩm Từ Thu, trong đáy mắt là ngổn ngang vỡ vụn, ánh khiến tim y nhói lên.
Thẩm Từ Thu cần ai thương hại, mạnh mẽ. Tạ Linh thấy bên chiếc mặt nạ tiên nhân lạnh lùng là một đầy thương tích.
Tạ Linh đau .
Y nắm lấy tay đang vùng vẫy , kéo dần xuống, ấn thẳng lên cổ .
Thẩm Từ Thu thoáng khựng .
Dưới đầu ngón tay, thể cảm nhận rõ ràng mạch đập rộn ràng nơi cổ Tạ Linh, từng nhịp đập nóng bỏng dội thẳng lòng n.g.ự.c , tê dại.
Tạ Linh nghiêng đầu, đưa mệnh môn tới tay :
“Muốn nhận thua? Được, cho một cơ hội nữa. Gắn cùng mệnh chú, loại chú nào còn nguy hiểm hơn, đều .”
Đầu ngón tay Thẩm Từ Thu bắt đầu run lên.
Hắn cảm thấy thể hiểu nổi:
“Tạ Linh, ngươi điên ?”
Tạ Linh nhẹ giọng đáp, ánh mắt hề d.a.o động:
“Ta tỉnh táo. Tới .”
Thẩm Từ Thu nghiến răng, đầu ngón tay nhúc nhích ấn lên cổ Tạ Linh. Hắn nghĩ, nếu Tạ Linh tự tìm tới, thì để tiễn một đoạn.
Thế nhưng ngón tay chẳng tụ nổi nửa phần linh lực, ngay cả ấn mạnh thêm một chút cũng bất lực.
Trái , nhịp tim của Tạ Linh từng nhịp, từng nhịp một, dần dần đồng điệu với tiếng tim đập trong lồng n.g.ự.c .
Khi Tạ Linh từ từ buông tay , đầu ngón tay Thẩm Từ Thu vô lực quệt qua cổ y, cả như kiệt sức, đổ ập xuống giường.
Thẩm Từ Thu vắt tay ngang mắt, giọng khàn khàn:
“Ta hận ngươi.”
Hận vì y cho nếm vị ngọt của ấm áp. Hận vì y cứ níu lấy buông. Một sống kiểu xác hồn chẳng ? Như sẽ cần bận tâm tiếng than trong đầu, cũng sẽ phát hiện… trái tim rách nát trong lồng n.g.ự.c , hóa vẫn còn thể đập.
Hắn… hận Tạ Linh đến chết.
Thế nhưng Tạ Linh cái tên chuyên chọc hận mặt mày rạng rỡ, ý phơi phới, như thể đang tuyên bố thắng lợi: Xem , y đánh cược đúng .
Bởi vì Thẩm Từ Thu là mềm lòng nhất.
Ánh mắt của vai chính, ai chống nổi.
Thẩm Từ Thu hận y.
Mà Tạ Linh chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y , mười ngón đan xen, tiếng từ tận ngực:
“Vậy thì cứ việc hận , chỉ cần mỗi thời mỗi khắc đều nhớ đến , cả trong mộng cũng nghĩ tới . Bằng thì hận cho trọn?”
Thẩm Từ Thu hề hạ cánh tay che mắt, cũng lời nào.
“Làm một cuộc giao dịch nữa ,” Tạ Linh , “Ra khỏi bí cảnh , cùng đến Yêu Hoàng Cung, ? Ở Ngọc Tiên Tông, cho tài nguyên khôi phục tu vi, còn ở Yêu Hoàng Cung, cho chỗ tu luyện.”
Y dùng phương thức giao dịch quen thuộc nhất để khiến Thẩm Từ Thu quá chống cự.
Thần sắc Tạ Linh sáng ngời, như thấy cảnh hai dính lấy rời:
“Tuy Yêu Hoàng Cung hẳn tuyệt đối an , vị yêu hoàng dung túng tranh đấu, thỉnh thoảng còn âm thầm đẩy bàn cờ, nhưng so với việc Ngọc Tiên Tông thì vẫn hơn nhiều.”
Đỉnh Kiếm Tông chắc chắn Thẩm Từ Thu chết. Dù Ngọc Tiên Tông tạm tin lời rằng Ôn Lan tay lúc thần trí hai rõ, thể giữ mạng , nhưng dù thiếu chủ cũng chết, theo bản tính Huyền Dương Tôn, tội c.h.ế.t thể tha, nhưng tội sống khó thoát.
… dựa cái gì Thẩm Từ Thu chịu phạt?
Ôn Lan, chính mới là kẻ đáng chết.
Tạ Linh cợt:
“Huynh lên tiếng, coi như ngươi đồng ý. À mà , cung điện rộng lắm, để đảm bảo an , đến lúc đó hai vẫn ngủ cùng một phòng, đặt hai cái giường là . Huynh yên tâm, là chính nhân quân tử mà… A, xa , đến giờ đổi thuốc cho đó.”
Thẩm Từ Thu khẽ cử động cánh tay.
Tạ Linh kéo dài giọng:
“Vậy coi như đồng ý, cho cởi đai lưng nhé?”
Thẩm Từ Thu rốt cuộc nhúc nhích.
Lần , chẳng còn sức đánh Tạ Linh bay khỏi phòng nữa, chỉ rút chiếc gối đầu ném về phía y, trong mắt ngập tràn lửa giận đến mức gần như bốc cháy. Thế nhưng Tạ Linh càng sảng khoái.
“Tạ Linh, ngươi cái tên ——”
Nam Cung Tư Uyển
“Ha ha ha, khụ, đừng giận mà, nữa, cẩn thận vết thương eo nứt đấy, đừng để lỡ thời gian đổi thuốc.”
“Không đổi! Dù để nó tự lành cũng cần ngươi —— ngươi!”
Tạ Linh tay nhanh như chớp, cuối cùng vẫn đẩy đai lưng Thẩm Từ Thu .
Đai lưng lỏng , nhẹ nhàng trượt xuống, để lộ làn da trắng ngọc phía .
Thân thể Thẩm Từ Thu cứng đờ, ngừng cả giãy giụa.
Tạ Linh rốt cuộc cũng thể nghiêm túc chăm sóc thương thế. Y tháo băng gạc, kiểm tra vết thương, gật đầu. Dược dùng đều là loại , thêm một ngày nữa là thể liền da để sẹo, còn dấu vết.
Y cẩn thận bôi thuốc, tỉ mỉ băng , định giúp Thẩm Từ Thu kéo áo lên thì ánh mắt bất giác khựng .
Mỹ nhân giường, áo xộc xệch, vòng eo mảnh khảnh gần ngay trong tầm tay, mềm mại như nắm nổi. Làn da trắng ngần như sứ ánh chiều tà phủ lên một lớp sáng dịu ngọc ngà, đến chói mắt.
Ngước mắt lên là lồng n.g.ự.c đang phập phồng vì thở dồn dập, xương quai xanh tựa như cánh bướm rung động, cùng chiếc cổ thon dài tạo nên cảnh tượng khiến dám rời mắt.
Mà Thẩm Từ Thu lúc mặt , hai mắt nhắm chặt, gương mặt rõ là vì tức giận bối rối mà đỏ lên một tầng mỏng hồng phấn.
Tay đặt bên gối, căng , siết chặt nếp chăn.
Tạ Linh: “……”
Lần đầu tiên thuốc, y ngoài lo lắng vết thương, chẳng nghĩ đến gì khác. Khi , Thẩm Từ Thu hôn mê bao lâu, y liền canh chừng bấy lâu, chỉ cầu mau chóng tỉnh .
lúc đây, âu lo qua, mắt là cảnh dễ khiến tâm loạn:
Tiên nhân dung mạo, áo xộc nửa cởi, tuyết da đào diện, hương thơm phảng phất. Mái tóc đen như mực rải bên giường, sắc đen và trắng tương phản đến nhức mắt.
Tạ Linh cuối cùng cũng chậm rãi nhận , hai tai nóng bừng, ánh mắt chẳng nên đặt .
Y khẽ ho một tiếng, vội vàng kéo vạt áo lên, che mảng da trắng nõn .
Người ngoài , chắc chắn sẽ tưởng y mới chuyện gì khuất tất với Thẩm Từ Thu.
Trời xanh soi xét, y thật chỉ là bôi thuốc thôi, thật đấy!