ĐẠO LỮ PHẢN DIỆN CỦA LONG NGẠO THIÊN - 59 (2)
Cập nhật lúc: 2025-07-29 15:15:35
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Linh bỏ chạy, n.g.ự.c như thiêu đốt, tựa hồ trống trận vang trời, đành ngoài g.i.ế.c một trận Tà thú để trấn áp lửa nóng bừng bừng. Giết xong một con hung vật, sắc hồng nơi vành tai mới dần dần lui xuống.
Khi y trở về, Khổng Thanh thấy thần sắc y khác lạ, tuy chẳng gì, nhưng cũng thấu hiểu mà vỗ nhẹ lên vai y.
Một khi đối mặt Thẩm Từ Thu, Tạ Linh trở về bộ dáng thong dong sợ trời sợ đất thường ngày. Dẫu liếc thấy gương mặt y khác, cũng chẳng dám đào bới gì thêm.
Lần g.i.ế.c Tà thú xong, cộng thêm điểm cướp từ nhóm Mị Yêu đó, điểm của Tạ Linh vượt lên mức khả quan cực độ.
Tuy y vốn chẳng định gây chú ý trong Kim Ngọc Yến, nhưng nếu đến, vớt lấy hạng nhất cũng .
Mà , đúng là vai chính khác luôn gặp Tà thú linh ấn điểm cao hơn khác.
Tạ Linh dẫn Khổng Tước tộc bắt đầu từ hoàng hôn, săn quái suốt cả đêm. Thời gian giữa kiếm trận trôi nhanh chóng cùng với điểm tăng vọt. Tính đến khi trời sắp sáng, cũng là lúc nên dẫn Thẩm Từ Thu rời bí cảnh.
Trước khi rời , Tạ Linh hắc y, đổi hoa phục, còn cẩn thận vận “thanh khiết thuật” một vòng, bảo đảm vương chút mùi m.á.u nào, mới Xuân Cư Đồ.
Viện y vẫn xây xong, chẳng cánh cửa đàng hoàng, y trực tiếp bước . Vừa viện, mấy bước, y thấy Thẩm Từ Thu tường hoa tử đằng.
Nhìn thấy đối phương khôi phục tệ, Tạ Linh âm thầm yên tâm. Chỉ là y Thẩm Từ Thu lặng lẽ ở đó suốt một đêm.
Tạ Linh vốn đang lơ đãng nghịch thẻ bài điểm trong tay, ngờ thấy Thẩm Từ Thu ngoài phòng, lập tức thu thẻ bài , bung quạt xếp, ảnh khẽ lay, biến trở dáng vẻ công tử phong lưu tiêu sái, bước tới chậm rãi như gió xuân.
Ánh mắt Thẩm Từ Thu chuyển dần từ hoa rơi tử đằng sang Tạ Linh.
Trên hông Tạ Linh vẫn còn treo miếng ngọc phượng hoàng từng tặng, lắc lư nhẹ nhàng.
“Bí cảnh sắp đóng ,” Tạ Linh mở lời, “Huynh tính……”
“Ta còn gì thể giao dịch với ngươi.” Thẩm Từ Thu bình tĩnh y, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng mang theo một tia chua xót dễ phát hiện. Những gì Tạ Linh , , cũng chẳng thể cho.
Hắn suy nghĩ suốt một đêm, vẫn nghĩ đường lui nào khác.
Hắn kẹt tại chỗ quá lâu .
“Kia thì chắc.”
Tạ Linh thu quạt xếp , cũng lộ vẻ thất vọng. Y hiểu Thẩm Từ Thu là thế nào chuyện nên thì sẽ , nhưng tuyệt để bản ép buộc.
Y cho Thẩm Từ Thu một chút an tâm.
Thẩm Từ Thu lặng lẽ y, ánh mắt như nước suối sâu thấy đáy. Tạ Linh , khẽ :
“Nói cho một bí mật thật đang giữ một món bảo vật, liên quan đến truyền thừa. Mỗi giai đoạn đều cần thành khảo hạch mới thể nhận thưởng.”
“Gần đây nhất, khảo hạch yêu cầu cùng thỏa mãn điều kiện… ôm hai mươi . Ta tính tới tính lui, đó chỉ thể là .”
Câu đầu còn nghiêm túc, nhưng đến cuối thì thật khiến nên .
Thẩm Từ Thu xong, ánh mắt thoáng trầm xuống, biểu tình: Ngươi nghĩ tin thật ?
Nhà ai mà truyền thừa chính thống khảo hạch kiểu đó, hơn nữa còn nhất định là Thẩm Từ Thu?
Tạ Linh nghiêm mặt: “Đừng tin. Nếu thành, truyền thừa còn phạt .”
Nhiệm vụ chủ tuyến nhiệm vụ nhánh mà thất bại thì trừng phạt, nhưng khảo hạch phụ chỉ để thưởng, ai phạt ?
Hệ thống bên tai y run rẩy: 【Không tin lời đồn, truyền lời đồn.】
Chữ “phạt” vang lên, ánh mắt Thẩm Từ Thu lập tức đổi. Hắn Tạ Linh chằm chằm, dường như tìm một khe hở nét mặt y, để vạch trần lời dối .
Tạ Linh nâng cằm, đó điềm nhiên như ngọc, né tránh.
Thật lâu , Thẩm Từ Thu rốt cuộc do dự mở miệng:
“Là phạt gì?”
Tạ Linh mắt chớp:
“Thiên lôi đánh xuống.”
Thẩm Từ Thu: “……”
“Đến giờ việc cũng đến nỗi nào, cũng thất bại để thiên lôi đánh.” Tạ Linh nghiêm trang kể khổ, giọng điệu đầy vẻ chính nghĩa, “Ta lấy cái đổi với một vụ giao dịch, nỡ lòng nào thất bại thiên lôi đánh chết?”
Thẩm Từ Thu: “…………”
Lý trí cho Tạ Linh chỉ đang nhảm, nhưng mà… nhỡ là thật thì ?
Hắn mím chặt môi.
Chỉ một đêm, pháo đài niềm tin mà dày công xây dựng Tạ Linh lung lay dữ dội.
Có những bức tường, trói chặt tại chỗ, giam cầm tâm ý, chỉ khi thật sự thấu nội tâm, mới nên gõ cửa nơi .
Ngón tay tay áo của Thẩm Từ Thu khi siết chặt, khi buông lỏng, như đang vật lộn giữa trời và . Cuối cùng, hít sâu một , gương mặt Tạ Linh sáng rỡ như trời mà gian nan bật một câu:
“Còn bao nhiêu ?”
Đôi mắt Tạ Linh sáng lên, mặt đổi sắc, tim đập loạn mà dối trơn tru:
“Khảo hạch mới bắt đầu thôi, lúc ngất ôm , tính một , nên còn mười chín lượt!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/59-2.html.]
Thực thì… y ôm hai khi ngất, cộng thêm đó, giờ chỉ còn mười lăm.
Tạ Linh mặt dày vô sỉ, âm thầm vỗ tay cho sự nhanh trí của chính .
Không rõ Thẩm Từ Thu suy nghĩ cái gì, chỉ thấy xong đáp án thì rơi trầm mặc. Một hồi lâu , cuối cùng, cũng hai chữ mà với Tạ Linh mà , dễ đến thể tin nổi:
“…… Thành giao.”
Bình tĩnh! Tạ Linh nghiến lòng bàn tay tự nhủ Không quá đắc ý!
khi chim nhỏ khoe khoang, thể khống chế đuôi lông xòe rực rỡ?
Nếu lúc Tạ Linh hiện nguyên hình, cái đuôi lấp lánh của y nhất định sẽ rực rỡ đến mức chọc mù mắt đám đang , chỉ mong tuyên bố với thiên hạ: Y gặp một thật !
Dù cố kiềm chế, khóe miệng y vẫn nhịn cong lên. Quen đường cũ, y giở trò giấu nửa mặt quạt xếp. ánh mắt y quá sáng, thần sắc cũng che nổi, dứt khoát giơ luôn quạt che cả mặt.
Thẩm Từ Thu tận mắt hết cả quá trình, bao nhiêu do dự và giằng co trong lòng đều cái màn “diễn sâu” của Tạ Linh phá tan.
“Ngươi trò gì đấy?” Thẩm Từ Thu lạnh giọng hỏi.
Tạ Linh vùi đầu đáp: “Ta bây giờ cao hứng quá, sợ thấy thẹn thùng mà chạy mất, đợi chút, để điều chỉnh cảm xúc cái …”
Thẩm Từ Thu:?
Ai thẹn thùng? Còn “” là ý gì?
“Tạ Linh.” Giọng lạnh tanh, “Ngươi đang mê sảng cái gì đấy?”
Tạ Linh bắt đầu lảm nhảm: “Nếu đây là mơ tình nguyện tỉnh !”
Thẩm Từ Thu: “……”
Hắn cảm thấy Tạ Linh chắc chắn vấn đề. bản rõ tính khí của mà vẫn lỡ miệng đáp ứng, lẽ còn vấn đề hơn.
Tuy , lời như bát nước đổ . Cũng may Tạ Linh thêm gì nữa.
Thẩm Từ Thu bất ngờ ấn mạnh lên cây quạt trong tay Tạ Linh, quạt rơi xuống, để lộ gương mặt tươi rạng rỡ của .
Đôi mắt màu hổ phách , dịu dàng chăm chú, ánh lên bóng dáng của .
Ngón tay Thẩm Từ Thu run nhẹ, nhấn nổi nữa.
Hắn cụp mắt, né ánh , để Tạ Linh tiếp tục năng vớ vẩn nữa:
“Tông chủ Đỉnh Kiếm Tông xưa nay che chở , giờ con trai lão gặp chuyện, nếu linh hỏa trong tông cũng tắt, thể đến Kim Ngọc Yến chờ sẵn bên ngoài.”
Tông chủ Đỉnh Kiếm Tông là chân tiên, trong khi các tu sĩ chờ bên ngoài bí cảnh nhiều nhất chỉ tới Đại Thừa kỳ.
Ba vị chân tiên trấn giữ ở đây, chắc tay giúp bọn họ.
Nam Cung Tư Uyển
Tạ Linh lúc mới thu vẻ cợt nhả, trở nên nghiêm túc:
“Ta đoán vốn định nếu tông chủ thật đến, còn cách nào, sẽ truyền âm cho Huyền Dương Tôn?”
Kim Tiên thể đạp vỡ hư , một bước ngàn dặm, tới liền tới.
Thẩm Từ Thu gật đầu: “Ta và Huyền Dương Tôn thật … thiết gì cho cam, nhưng thời khắc , chắc cũng đến mức để c.h.ế.t thảm tay Đỉnh Kiếm Tông.”
“Không nhất thiết là .” Tạ Linh giả ngây giả ngô, lảng chuyện quan hệ thật sự giữa hai , “Chúng còn Kim Tiên khác.”
Thẩm Từ Thu ngẩn , nhanh chóng hiểu ý của Tạ Linh. Kim Tiên đời chỉ vài vị, quen của Tạ Linh, nghĩ là .
“ chẳng ngươi…”
“Phải tận dụng lúc cần tận dụng.” Tạ Linh nháy mắt, “Yên tâm, còn giá trị lợi dụng với , nhất định sẽ đến. Hơn nữa, để lộ diện, càng dễ khiến bộ Yêu Hoàng Cung trở về.”
Y hất cằm: “Không đúng lúc ?”
Hai thương lượng xong trong Xuân Cư Đồ, rời khỏi, đợi chút thời gian còn trong bí cảnh.
Đến giờ, ánh sáng mắt chói lòa, bỗng tối sầm , bộ còn sống trong bí cảnh đưa trở về hội trường Kim Ngọc Yến.
Tất nhiên, cũng vài … đưa dạng thi thể.
Tỷ như xác của Ôn Lan.
Vừa mở mắt, Thẩm Từ Thu lập tức quanh. Chỉ thấy đài cao một ảnh gào lao đến: “Con —!”
Không ai khác ngoài Ôn Tướng Mâu, tông chủ Đỉnh Kiếm Tông.
Chưa đến hai thở, tử Đỉnh Kiếm Tông sẽ cho ông chân tướng.
Sắc mặt Thẩm Từ Thu kịp lạnh hẳn xuống, Tạ Linh bên cạnh rút truyền âm ngọc bài.
Vừa mở miệng hét:
“Lão Đông Tây! Ta khôi phục tu vi! chân tiên đang g.i.ế.c ! Mau tới! Không thì ngươi sẽ mất đứa con thiên tài nhất trần đời đó!”