ĐẠO LỮ PHẢN DIỆN CỦA LONG NGẠO THIÊN - 61
Cập nhật lúc: 2025-07-31 16:01:58
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khó thể tuân mệnh?
Lời dứt, sắc mặt Huyền Dương Tôn lập tức trầm xuống như đáy nồi, u tối đến mức thấy ánh sáng. Mà Sí Diễm Hoàng bên cạnh phá lên sảng khoái, chẳng buồn che giấu hứng thú của .
Ngay mặt bao nhiêu của tam tộc, Thẩm Từ Thu dám ngang nhiên lựa chọn về phía Tạ Linh, đặt và Huyền Dương Tôn thế đối lập.
Dù dùng lời lẽ cung kính đến , thì cũng thể che giấu một sự thật rành rành đây là một cái tát thẳng mặt thể diện của Huyền Dương Tôn.
thể , đứa con của cũng hổ là bản lĩnh.
Người ngoài ai chẳng từng đồn, Thẩm Từ Thu xưa nay lạnh nhạt xa cách, tính tình như băng sương dễ gì gần gũi, giống một đóa hoa cao ngạo đỉnh tuyết, đến mức chỉ dám ngắm mà dám mơ chạm.
Vậy mà hôm nay, mặc kệ là vì lý do gì, trong mắt đời, Thẩm Từ Thu lựa chọn cùng một chiến tuyến với Tạ Linh.
Ngọc Tiên Tông các tử còn cũng sững sờ nhỏ, nhất là những kẻ hiểu rõ tính cách Thẩm Từ Thu như Biện Vân, càng cảm thấy như đang mơ giữa ban ngày.
Dựa cách hành xử từ đến nay của Thẩm Từ Thu, dù thật sự cùng Tạ Linh rời đến Yêu Hoàng Cung, thì cũng chỉ chờ khi ai, lưng nhẹ giọng bẩm báo với Huyền Dương Tôn một câu. Chứ nào chuyện ngang nhiên cãi lệnh mặt đông đảo tu sĩ như ?
Giọng của Huyền Dương Tôn lạnh như băng tuyết rơi xuống đầu :
“Ngươi vì , mà dám trái lệnh ?”
Kim Tiên chi uy lập tức áp xuống, khí tức như núi đè nặng quanh Thẩm Từ Thu, khóa chặt chừa một khe hở. Một luồng linh áp tựa như ngàn quân nặng nề chỉ chực chờ Thẩm Từ Thu thốt một chữ “Không”, là sẽ đè sập cả trời.
Toàn bộ tu sĩ xung quanh ai rùng rợn gáy, bản năng lùi bước.
Thế nhưng Thẩm Từ Thu, đối mặt với dáng vẻ nghiêm nghị uy nghiêm , trong mắt chỉ lạnh nhạt và chê .
Hắn thấy lạ khi Huyền Dương Tôn nổi giận, dù gì đây là đầu tiên dám công khai chống sư mệnh.
cũng chẳng cần một lý do dài dòng. Chỉ cần một câu bởi vì là Huyền Dương Tôn là đủ.
Chuyện vốn chẳng liên quan gì tới Tạ Linh. Lửa giận của Kim Tiên nên để một gánh là . kịp mở miệng, Thẩm Từ Thu Tạ Linh đoạt lời.
Thẩm Từ Thu để y gánh vác. Tạ Linh càng tự kéo thù hận về phía .
“Dù là sư tôn, hành sự cũng cần phục lý,” Tạ Linh thẳng, chẳng hề e dè. “Đệ tử xuất tông rèn luyện vốn là chuyện thường, nay ngươi đột nhiên ép hồi tông, ít nhất cũng nên một lý do rõ ràng chứ? Hay ngươi trở về là để gì?”
Lần đầu tiên, ánh mắt của Huyền Dương Tôn dời khỏi Thẩm Từ Thu, hướng sang Tạ Linh.
Ông tên tiểu yêu , kẻ dám hết đến khác chống ông, dám ngang nhiên bao che Thẩm Từ Thu và trong lòng bất giác sinh một tia hối hận.
Là ông nên đồng ý để Thẩm Từ Thu chọn Tạ Linh vị hôn phu. Lại càng nên để y tiến Ngọc Tiên Tông, ngày ngày sớm chiều ở bên Thẩm Từ Thu.
Từ khi Tạ Linh ở bên, Thẩm Từ Thu bắt đầu đổi. Mà càng đổi, càng về phía ngược lòng ông, cho tới tận hôm nay, dám vì một kẻ ngoài, mà bỏ mặc sư mệnh.
Ánh mắt Huyền Dương Tôn càng lúc càng trầm, Kim Tiên chi uy bùng lên, áp lực như trời sập giáng xuống thẳng Tạ Linh. Không nhằm g.i.ế.c , nhưng thừa sức ép kẻ yếu quỳ rạp tại chỗ.
uy áp … thể rơi xuống nổi!
Không chỉ vì yêu hoàng âm thầm tay ngăn cản.
Mà còn bởi vì Thẩm Từ Thu vô thức vươn tay kéo lấy cánh tay Tạ Linh, động tác kiên quyết như thể sẵn sàng lấy che chở.
Chính hành động bản năng , khiến uy áp của Huyền Dương Tôn khựng .
Sí Diễm Hoàng khẽ, giơ tay ngăn khí tức Kim Tiên:
“Ta mặt, dạy dỗ con cái thì đến phiên ngoài nhúng tay. Ta thấy đứa nhỏ Thẩm Từ Thu tệ, xứng đôi với con . Có rảnh cứ tới Yêu Hoàng Cung chơi.”
Tông chủ Đỉnh Kiếm Tông, Ôn Tướng Mâu, mặt biến sắc:
“Huyền Dương Tôn!”
Mà Huyền Dương Tôn vẫn còn đang thất thần vì hành động khi nãy của Thẩm Từ Thu.
Ông nhớ rõ chính ông dạy Thẩm Từ Thu rằng, là đại tử thì gánh vác trách nhiệm, bảo vệ những bên cạnh . Mà hiện tại, Thẩm Từ Thu rõ ràng đem Tạ Linh xem là “ bên cạnh” mà tận lực che chở…
“Ôn Tông Chủ đến Yêu Hoàng Cung bắt ?”
Sí Diễm Hoàng nhếch mép :
“Nếu ngươi , trẫm sẽ hai lời.”
Câu chỉ là lời hứa suông.
Một khi Tạ Linh mang theo Thẩm Từ Thu trở về Yêu Hoàng Cung, sống c.h.ế.t đều chẳng liên quan gì đến Sí Diễm Hoàng nữa.
khác biệt ở một chữ giờ phút , tự xưng “trẫm”, đủ thấy lập trường chuyển biến rõ ràng.
Ôn Tướng Mâu thầm căng thẳng trong lòng.
Sí Diễm Hoàng dường như xem đủ vở diễn :
“Được , cũng còn gì để xem. Mấy tiểu bối mang . Hay là, Huyền Dương Tôn động thủ với tại đây?”
Hai vị Kim Tiên mà tay giao đấu, thì Kim Ngọc Yến cùng bộ khu vực phụ cận, chắc chắn sẽ san thành bình địa!
Yêu hoàng coi mạng như cỏ rác, g.i.ế.c là giết, c.h.ế.t bao nhiêu cũng chẳng để tâm. Huyền Dương Tôn thì khác, ông là mẫu mực trong giới nhân tu, thể để ý tới mạng sống của những đang mặt ở đây.
Huyền Dương Tôn thể tay.
Một câu của Sí Diễm Hoàng khiến lòng Ôn tướng mâu lạnh toát, đau xót đến cực điểm. Hắn , ít nhất là hôm nay, chắc chắn còn cơ hội nào để tay báo thù cho con nữa.
“Sư , sư !”
Mộ Tử Thần lúc dậy, nước mắt rưng rưng, gần như là cầu xin:
“Chuyện của , sư tôn nhất định sẽ bảo vệ ! Về tông môn với bọn , ?”
Nghe qua như là vì lo lắng cho Thẩm Từ Thu, nhưng chỉ cần tinh ý một chút là phát hiện đúng:
Sư phụ một lòng cho , mà Thẩm Từ Thu lựa chọn sư môn thất vọng, thế chẳng là hiểu chuyện ?
Hơn nữa dáng vẻ chân thành tha thiết, đau khổ đáng thương của Mộ Tử Thần khiến trong lòng cũng bắt đầu sinh nghi.
ngay khi dư luận bắt đầu d.a.o động, Thẩm Từ Thu mở miệng:
“Tiểu sư , nếu gì sai, nên tự do. Ở bên mà … định đạo lữ, gì ?”
Phải ! Mọi như bừng tỉnh, suýt nữa dáng vẻ đáng thương của Mộ Tử Thần dắt mũi.
Thẩm Từ Thu cũng là chuyện thường tình, sư phụ dù mệnh lệnh, nhưng vốn đạo lữ đính ước từ , ép như chẳng là khó ?
Huống hồ Mộ Tử Thần đau khổ như thể Thẩm Từ Thu rời khỏi Ngọc Tiên Tông là bao giờ nữa… nhưng chẳng lẽ Thẩm Từ Thu chỉ đến nhà vị hôn phu ở vài hôm, Ngọc Tiên Tông cho trở về?
Đôi mắt màu hổ phách của Tạ Linh ánh lên ý , thầm vui trong lòng.
Nghe Thẩm Từ Thu mặt bao gọi y là “vị hôn phu”, thật khiến từng sợi lông đều thoải mái râm ran.
Hơn nữa nãy khi Huyền Dương Tôn dùng uy áp Kim Tiên đè lên đầu y, Thẩm Từ Thu là đầu tiên túm chặt y .
Y , Thẩm Từ Thu miệng thì lạnh nhạt vô tình, nhưng trong lòng vẫn để tâm đến .
Nam Cung Tư Uyển
Người gì , rõ ràng ngoài cứng trong mềm.
Một lời của Thẩm Từ Thu khiến màn biểu diễn của Mộ Tử Thần thành vô dụng. Hắn còn cách nào giữ Thẩm Từ Thu nữa, chỉ thể nghiến răng trong lòng, cắn mà cũng dám cắn thật.
Huyền Dương Tôn trầm mặc , rõ nơi tuyệt đối chỗ thích hợp để động thủ.
Sí Diễm Hoàng cũng phí lời thêm, giơ tay xé mở một khe hư , dẫn đầu cưỡi xe rời .
Tuy xoay , nhưng khí thế Kim Tiên hề giảm sút. Nếu bất kỳ ai dám động thủ với Tạ Linh phía , Yêu Hoàng sẽ lập tức phản kích chút nương tay.
Tạ Linh về Yêu Hoàng Cung, Khổng Tước tộc dĩ nhiên theo hộ tống.
Huyền Dương Tôn thêm lời nào, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn chỉ dừng Thẩm Từ Thu.
Thẩm Từ Thu cũng lặng lẽ ông, kiêu ngạo, khúm núm, tránh né, trốn chạy.
Mãi đến khi thông đạo hư mở , Tạ Linh mới nhẹ giọng nhắc nhở: “A Từ.”
Lúc Thẩm Từ Thu mới khẽ cúi mắt, nếu cắt đứt quan hệ với Ngọc Tiên Tông, vẫn nên hành lễ tử.
“Sư tôn bảo trọng. Đợi bầu bạn cùng Tạ Linh xong,” Thẩm Từ Thu chậm rãi , “nhất định sẽ đến mặt ngài nhận .”
Thù hết, tất sẽ còn ngày tái kiến.
Huyền Dương Tôn vẫn lên tiếng. Mãi đến khi Thẩm Từ Thu xoay rời , ông mới đột ngột hỏi một câu:
“Thanh kiếm ngươi đang dùng… từ mà ?”
Thân thể Thẩm Từ Thu khựng , đầu. Tạ Linh kéo cổ tay , lôi thẳng thông đạo, còn giơ quạt lên chặn phía , lớn tiếng :
“Ta đưa đấy! A Từ bảo đây là thanh kiếm thích dùng nhất ——!”
Thông đạo theo bước chân bọn họ từ từ khép . Giọng Tạ Linh vẫn còn vang vọng bên tai. Huyền Dương Tôn theo bóng dáng hai biến mất, đó lặng lẽ thu ánh mắt, trở về dáng vẻ bình thản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/61.html.]
Những còn ai dám hé miệng, đừng đến truyền âm. Chỉ Ôn Tướng Mâu vì đau lòng con nên bất chấp tất cả, cố nén nghẹn ngào lên tiếng:
“Huyền Dương Tôn! Xin đòi công bằng cho con !”
Thực Huyền Dương Tôn cũng dự định sẽ trừng phạt Thẩm Từ Thu một chút, để xoa dịu Ôn Tướng Mâu, giữ thể diện cho Ngọc Tiên Tông. Dù gì thì trong tông môn, cũng sẽ thật sự lấy mạng Thẩm Từ Thu, đó là cách xử lý an nhất, bản Thẩm Từ Thu hẳn cũng hiểu rõ điều .
bây giờ Thẩm Từ Thu .
Nếu giờ sai bắt về, chuyện truyền ngoài sẽ thành “Thẩm Từ Thu phản tông”, Ngọc Tiên Tông giữ cũng còn danh chính ngôn thuận.
Huyền Dương Tôn trầm giọng :
“Sau sẽ cho mang bồi thường đến Đỉnh Kiếm Tông.”
bồi thường ư? Đó thứ Ôn Tướng Mâu . Thứ là cái mạng của Thẩm Từ Thu!
Ôn Tướng Mâu nghiến răng ken két, thầm quyết: khi trở về tông môn, sẽ lập tức lệnh cấm truyền ngoài.
Tất cả tử Đỉnh Kiếm Tông, nếu gặp Thẩm Từ Thu, g.i.ế.c tha!
Thẩm Từ Thu dám “ngộ sát” con trai , thì tử cũng thể “ngộ sát” Thẩm Từ Thu.
Trừ phi cả đời Thẩm Từ Thu trốn trong Yêu Hoàng Cung bước nửa bước, nếu , nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù!
Yêu Hoàng . Huyền Dương Tôn cũng rời . Uy áp Kim Tiên biến mất, tất cả lập tức thấy nhẹ hẳn, hệt như cuối cùng cũng thở .
Cảm giác thoải mái xuất hiện, đám lập tức rì rầm bàn tán nhỏ.
“Hóa quan hệ giữa Huyền Dương Tôn và Đại tử như lời đồn, tuy lợi hại thật đấy, nhưng đúng là quá đáng sợ…”
“Vì Tạ Linh mà Thẩm Từ Thu ngay cả sư mệnh cũng chịu nhận, đầu óc mê đến loạn !”
“ Tạ Linh còn gọi cả Yêu Hoàng tới để giúp Thẩm Từ Thu cơ mà! Nói thật, thấy là y Thẩm Từ Thu thì sống nổi chứ!”
Cho nên, bất kể mối quan hệ giữa Thẩm Từ Thu và sư môn , tóm … Thẩm Từ Thu với Tạ Linh là thật lòng!
Trong hư , ánh sáng tối đen quét qua tạo thành một thông đạo. Suốt quãng đường , khóe miệng Tạ Linh vẫn cong lên, hề hạ xuống.
Thẩm Từ Thu liếc bằng khóe mắt, mím chặt môi.
…Cổ tay đến giờ vẫn Tạ Linh nắm chặt.
Hắn thật rút tay , nhưng ở cách gần với Yêu Hoàng như , bất kỳ hành động nhỏ nào cũng thể Kim Tiên phát hiện, dám tùy tiện động đậy.
Thông đạo thì vẻ đơn giản, đen kịt, nhưng bên trong ẩn chứa vô bóng mờ trôi nổi đó là lực lượng gian. Nếu Kim Tiên dẫn đường, chỉ cần lệch hướng một chút là sẽ xé xác ngay lập tức.
Không gian trong đường hư cực kỳ áp lực, khiến cảm giác mãi mà vẫn , như thể trôi qua cả một thế kỷ.
Cuối cùng cũng bước khỏi thông đạo, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, Thẩm Từ Thu quanh, phát hiện bọn họ đang một ngọn đồi nhỏ.
Từ đây xuống, một tòa thành phồn hoa hiện phía xa. Trên cổng thành một bảng hiệu lớn với ba chữ kim sắc lấp lánh:
“Tương Kiến Hoan.”
Dù từng đến đây, nhưng Thẩm Từ Thu sớm qua cái tên .
Tương Kiến Hoan, tên thì phong nhã, thực tế là nơi xa hoa lộng lẫy, rượu thịt đầy bàn, vàng bạc tiêu như nước. Nơi đây thanh lâu, sòng bạc nổi danh nhất giới tu chân, sát thủ lâu chuyên nhận nhiệm vụ liều mạng, còn cả nhà đấu giá lớn nhất của Yêu tộc.
Ngay phía thành trì Tương Kiến Hoan, chính là Yêu Hoàng Cung.
Giới Yêu câu:
Muốn hỏi nơi nào cực lạc, Tương Kiến Hoan rộ trắng xương khô.
Thế nhưng Yêu Hoàng đưa họ cung ngay, mà dừng ở gần Tương Kiến Hoan.
Hắn nhàn nhạt :
“Phía đoạn đường , ngươi tự về.”
Làm việc theo kiểu Yêu Hoàng, vốn cần giải thích.
Hắn đưa mắt Tạ Linh, trực tiếp hỏi:
“Con , tu vi của ngươi khôi phục thế nào?”
Trước đây tu vi của Tạ Linh suy tàn rõ nguyên nhân, chính cũng từng dò xét mà tìm đầu mối. Thế mà giờ vô thanh vô tức phục hồi?
Tạ Linh đáp:
“Đột nhiên tự nhiên mà khôi phục, y như , cũng hiểu tại .”
“Ồ,” Yêu Hoàng càng đậm, “Ta bắt đầu nghi ngờ, ngươi thật sự là khổng tước ?”
Tạ Linh thản nhiên:
“Ta là giống gì, cha chẳng lẽ ngươi rõ?”
“Biết chứ,” Yêu Hoàng lười biếng , “ … xem một .”
Hắn búng tay một cái.
Chỉ trong nháy mắt, một luồng khí tức khủng bố như thiên uy ập đến, ép bộ ở đó cứng đờ, ai nhúc nhích nổi.
Thẩm Từ Thu biến sắc, mắt lập tức về phía Tạ Linh, định bước lên bảo vệ nhưng nhấc chân nổi.
Kim Tiên, chênh lệch cảnh giới là như thế đấy.
Còn Tạ Linh thì khác một cơn đau dữ dội ập đến, y cưỡng ép hóa trở nguyên .
Một con khổng tước lông vàng kim rực rỡ xuất hiện, rít lên một tiếng vang trời, dang cánh định bay thì ép chặt xuống đất. Bộ lông kiêu sa lấm đầy bùn đất, lông còn vương máu.
Một chiếc lông chim rơi tay Yêu Hoàng.
Hắn đưa tay lau qua vết máu, ánh mắt sáng rỡ:
“ là Kim Khổng Tước thật . Nhìn bao nhiêu cũng chẳng khác, còn tưởng ngươi thức tỉnh thần thông gì mới, nhưng… vẫn cảm nhận gì.”
Rốt cuộc là thức tỉnh?
Hay là giấu đến mức ngay cả Kim Tiên cũng phát hiện?
Hắn hờ hững quăng chiếc lông chim , rơi xuống đất, Tạ Linh liền biến hình , run rẩy.
Đám cũng đồng loạt khôi phục tự do.
Thẩm Từ Thu lập tức lao đến, đỡ lấy Tạ Linh đang thở dốc, tay còn đặt lên chuôi kiếm, ánh mắt trong veo như lưu ly thẳng Yêu Hoàng hề d.a.o động.
Yêu Hoàng xe liễn gõ nhẹ tay vịn, ánh mắt đầy hứng thú:
Lại một kẻ rõ ràng chỉ là kiến hôi, thế mà chẳng hề e ngại Kim Tiên.
Giống hệt như Tạ Linh.
Duyên phận đúng là kỳ diệu, như … hai thật sự xứng đôi.
Tạ Linh mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ròng ròng, trong lòng âm thầm chửi rủa.
Dù chuẩn , nhưng ép hóa nguyên vẫn đau đến suýt mất nửa cái mạng!
Sí Diễm Hoàng xem đủ trò vui, rút lui.
Khổng Tước tộc xúm vây quanh Tạ Linh, Khổng Thanh vội vàng lấy thuốc , nhưng Thẩm Từ Thu sớm đưa đan dược đến mặt Tạ Linh.
Khổng Thanh khựng , im lặng thu thuốc về.
Tạ Linh giờ giống như , bên y khác , bọn họ thuộc hạ cũng nhanh chóng quen với điều đó.
Tạ Linh đau thật sự, rã rời, nhưng vẫn ráng nặn một nụ trắng bệch:
“A Từ, tay còn chút sức nào, cầm nổi thuốc…”
Đau thì đau, nhưng thể ảnh hưởng việc tỏ rõ là sủng.
Câu “Ngươi đút ” gần như thẳng lên mặt.
Thẩm Từ Thu: “……”
Hắn ngẩng lên quanh.
Mọi hiểu ý, vội lui hết, chỉ còn Hắc Ưng ngơ ngác đó, Khổng Thanh túm tay áo kéo , lôi thẳng về .
Hắc Ưng: “?”
Cái vòng quanh Thẩm Từ Thu với Tạ Linh đúng là ai dám bén mảng đến gần.
Thẩm Từ Thu mím môi, Tạ Linh một cái, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng bóc viên thuốc, đưa đến bên môi y.
Tạ Linh mắt đầy ý , hé môi ngậm lấy.
Viên thuốc lớn, nhưng khi môi chạm tay Thẩm Từ Thu, vẫn khiến giật b.ắ.n rụt tay về như điện giật.
Tạ Linh thong thả đảo viên thuốc trong miệng, nếm thử mùi vị mới nuốt xuống.
Lần đầu tiên Thẩm Từ Thu đút thuốc.
Không ngờ linh dược … ngọt.
Tốt lắm.
Như hôm nay y thể bớt mắng hai câu.
Dù trong lòng vẫn rủa thầm mười câu, nhưng lời giữ lời, chỉ rủa đúng mười câu thôi.