ĐẠO LỮ PHẢN DIỆN CỦA LONG NGẠO THIÊN - 88 (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-08 05:56:08
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi , Tạ Linh thấy Mộ T.ử Thần lặng lẽ lùi về phía , giấu trong đám đông.

 

Đôi mắt Tạ Linh nheo .

 

hiểu chuyện từ , nhưng với câu ban nãy cùng thái độ né tránh , tám trăm cái tâm nhãn của Tạ Linh đoán bảy tám phần.

 

Mộ T.ử Thần cố ý gài hai bên thế xung đột. Bề ngoài thì như đang giúp Thẩm Từ Thu, nhưng từng câu đều dẫn lửa . Nếu hôm nay hai bên thật đ.á.n.h , miễn Ngọc Tiên Tông c.h.ế.t sạch, thì chỉ cần “vô tình” vài câu , thương vong đều thể đổ lên đầu Thẩm Từ Thu.

 

Hắn dẫn hướng nghĩ rằng:

“Không do Thẩm Từ Thu chọc Đỉnh Kiếm Tông thì đ.á.n.h .”

 

Âm độc, tàn nhẫn.

 

Cả hai phe đồng thời chú ý đến sự xuất hiện của nhóm Tạ Linh.

 

Tạ Linh ngụy trang, hơn nữa Hắc Ưng, kẻ vẫn cạnh y cũng lộ mặt, nên chẳng ai nhận họ.

 

Tạ Linh nghiền ngẫm tất cả đến vài giây. ngay lúc , khí bất chợt tràn ngập mùi hương nồng nàn khác thường, kèm theo linh khí dày đặc khiến ai nấy đều tinh thần chấn động.

 

Mùi d.ư.ợ.c lực thấm tận xương tủy, chẳng lẽ…

 

Một cây linh thực xinh bỗng hiện ngay giữa ba phe.

 

Hương đồ ngàn năm lộ diện!

 

Nó vốn định diễn trò cũ: kích động tu sĩ đ.á.n.h lẩn . , cảm thấy một luồng khí tức thiết khó tả, thế là lơ lửng giữa trung, chẳng chịu chạy.

 

Mọi chỉ thấy nó vẫy vài cành lá về phía tu sĩ Ngọc Tiên Tông… dùng càng nhiều lá hướng về phía Tạ Linh, như đang gọi y.

 

Sau đó 

 

Phiến lá lạc loài co rụt , cây d.ư.ợ.c rơi thẳng xuống, phóng một cái chui ngay lòng n.g.ự.c Tạ Linh.

 

Mục tiêu rõ rành rành.

 

Tất cả : “……?”

 

Ngọc Tiên Tông và Đỉnh Kiếm Tông im re nhóm mới tới.

 

Không khí lập tức trở nên kỳ dị đến mức thể tiếng kim rơi.

 

Tạ Linh bên chỉ mười . Đối diện là hai mươi mấy.

Nam Cung Tư Uyển

 

“Tựa hồ bản lĩnh mang cái .” Tạ Linh nghiêm túc suy tính, định dùng hương đồ để dụ hai tông c.h.é.m g.i.ế.c , bèn lấy nó chuẩn ném . “Các vị, xin mời.”

 

Y còn cố tình đổi giọng, diễn như một kẻ thức thời nhỏ bé, cung kính tránh né.

 

y ném một chút, hương đồ lập tức b.ắ.n trở , ôm c.h.ặ.t t.a.y y, kiên quyết rời.

 

Tạ Linh: “……”

 

Lại hào quang nam chính ?

Sao chui lòng lúc ai thấy ?

Ta tìm ngươi cả ngày, ngươi chọn đúng lúc để xuất hiện?

 

Mộ T.ử Thần thấy phiến lá rõ ràng chỉ về phía Tạ Linh, thái độ quen thuộc đến mức gợi nhớ đến một khác.

 

Cả hai tông môn giờ nhận —— hương đồ đặc biệt thiên vị . Không trừ y thì ai cũng đừng hòng mang .

 

Tạ Linh còn thả lời xúi giục nữa. Không khí nữa chìm xuống.

 

Tất cả đều âm thầm siết chặt vũ khí.

 

Ngay khi Tạ Linh thu dáng vẻ hiền lành và giọng giả tạo, khí tức quanh y lập tức biến mất dấu vết. Vẻ ngoan ngoãn nãy giờ như từng tồn tại, chỉ là ảo giác.

 

Tạ Linh phất tay, thu hương đồ trữ vật khí.

 

Tiếng kim loại va chạm bùng nổ, linh lực phóng như thủy triều. Ba phe gần như đồng thời xuất thủ.

 

Kiếm quang như cầu vồng, đao ảnh như điện. Một quả tín hiệu b.ắ.n lên trời, nổ tung thành pháo hoa chói mắt.

 

Trong mùi m.á.u tanh dày đặc, Thẩm Từ Thu thấy đóa pháo hoa đỏ hình chim bốc lên bầu trời.

 

Bọn họ từng ước định: tìm hương đồ thì b.ắ.n pháo hoa trắng, cầu viện thì pháo hoa xanh. Chỉ Tạ Linh và Thẩm Từ Thu dùng pháo hoa đỏ hình điểu, và trừ họ, ai dễ dàng b.ắ.n màu đỏ.

 

Tạ Linh đang gặp phiền phức.

 

Thẩm Từ Thu lập tức trấn tâm, xoay né móng vuốt của giao yêu. Một con giao yêu thương nặng bỗng tự lột vảy, hóa thành vô phi nhận liều mạng lao đến.

 

Một nửa sương lạnh của đóng băng rơi xuống, nửa còn dù của chặn . vẫn một phiến lân sắc đ.â.m sượt qua má .

 

Sau mặt nạ, ánh mắt hề d.a.o động. Đường môi mỏng bình thản, chẳng ai đoán tâm tình.

 

Hắn giơ tay, dùng linh lực xoá sạch miệng vết thương mặt.

 

Trên máu, của chính , nhưng phần nhiều là của kẻ khác. Dù Bạch Trấm dốc sức che chắn, nhưng dấn trận hỗn chiến như thế , vẹn sứt mẻ là chuyện gần như thể.

Vài vết thương nhẹ thể bỏ qua, huống hồ cục diện mắt rõ ràng đang nghiêng về phía bọn họ.

 

Đại trưởng lão giao tộc vốn định một kích g.i.ế.c c.h.ế.t , nhưng tuy giao yêu phía liều mạng cầm chân những khác, Bạch Trấm hề phân tâm, lực phối hợp cùng Thẩm Từ Thu ép chặt . Dằn co thêm nữa, đại trưởng lão chiếm nổi nửa phần ưu thế.

 

Mà đám giao yêu mang theo, thương vong càng nghiêm trọng.

 

Phạm vi giao chiến của tu sĩ Nguyên Anh vô cùng rộng lớn, trăm trượng quanh đây, kể cả trung đều thành chiến trường. Hai bên giao phong, các vòng chiến tự động tách thành từng khu vực độc lập.

 

Tay áo đại trưởng lão chấn nát, để lộ cánh tay đầy cơ bắp. Cánh tay hóa thành giao long trảo, dù trông cứng rắn hung hãn, nhưng một bên cánh tay nhiễm một mảng đen bất thường.

 

Đó là độc Bạch Trấm gieo nhân lúc Thẩm Từ Thu kéo tách thần thức .

 

Đại trưởng lão cũng chú ý tới ánh mắt bọn họ thoáng liếc về phía tín hiệu pháo hoa, liền dữ tợn:

“Làm ? Pháo hoa của đồng bọn các ngươi? Gặp phiền toái , tìm hương đồ? Chờ g.i.ế.c sạch các ngươi xong, sang ——”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/88-2.html.]

Hắn còn hết, một đạo chú khí nổ tung ngay mặt, kèm theo Bạch Trấm b.ắ.n vũ tiễn.

 

Bạch Trấm phóng vọt tới, hất b.ắ.n một ngụm máu:

“Ngươi mơ.”

 

Thẩm Từ Thu xoay tránh sát bên , tay nắm dù kiếm, yên lặng nuốt xuống một ngụm m.á.u tươi.

 

Không thể để đám giao yêu chạy về phía Tạ Linh.

Hơn nữa… tới đó ngay lập tức.

 

Đại trưởng lão miệng thì hung hăng, nhưng thực trong lòng thoát . Trận chiến kéo dài quá lâu, tổn thất quá lớn. Hơn nữa vốn mang cảnh giới Đại Thừa, chỉ vì bước liền đoạn sơn mới ép xuống Nguyên Anh. Dùng tu vi Nguyên Anh để đ.á.n.h thật sự quá khó chịu, huyết mạch giao long nóng rực khiến d.ụ.c vọng tàn sát càng phóng đại khó khống chế.

 

Trong phạm vi trăm mét đều áp chế tu vi, thậm chí trực tiếp khôi phục nguyên , phá xông thẳng lên ngàn trượng trời cao để thoát khỏi gông xiềng nơi .

 

Bạch Trấm thoáng quanh chiến trường, những còn đều giữ chân. Hắn chống đầu gối, lên, với Thẩm Từ Thu:

 

“Tiên trưởng, ngài tìm điện hạ .”

 

Thẩm Từ Thu nghiêng mặt .

 

Bạch Trấm :

“Lão yêu là nỏ mạnh hết đà. Chỗ giao cho chúng . Ngài , chúng sẽ nhanh chóng đuổi theo. Chỉ là… đường, xin ngài cẩn thận hơn.”

 

Những tu sĩ phân tán tìm kiếm lúc , hễ thấy pháo hoa, chắc chắn cũng sẽ chạy về phía bắc sườn núi liền đoạn sơn.

 

Thẩm Từ Thu quả thực lo cho Tạ Linh, đến giờ, Tạ Linh thả tín hiệu, nhưng vẫn truyền âm.

 

Quan sát kỹ trạng thái của đại trưởng lão, Thẩm Từ Thu khẽ gật đầu. Hắn lùi dần về phía , hướng về phía đại trưởng lão, mỗi bước đều lơ lửng trung. Gân xanh trán đại trưởng lão giật liên hồi mới còn khí thế như hổ, giờ chẳng còn ý định ngăn cản.

 

Trận chiến , đan d.ư.ợ.c ai cũng nuốt ít, mà đại trưởng lão cũng thật sự sắp chống đỡ nổi.

 

Thẩm Từ Thu lùi đến ngoài phạm vi trảo kích của , kiếm trong tay xoay nhẹ, c.h.é.m c.h.ế.t một tên giao yêu định đ.á.n.h lén. Máu vẩy loang vạt áo , nhưng hề , chỉ xoay lao vút về hướng Bắc Sơn mạch.

 

Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c dần xa. Hắn nắm chặt truyền âm ngọc bài.

 

Liền đoạn sơn quá rộng, cách giữa nam và bắc sườn núi xa đến mức cảm thấy tốc độ ngự kiếm của vẫn còn quá chậm.

 

Mây tía trời bắt đầu tan, chứng tỏ ngàn năm hương đồ cướp . Sự áp chế tu vi kéo dài suốt một hai ngày cũng sắp tiêu tán.

 

Mây tía tản hết, bầu trời lộ một tầng xám đục, mây đen giăng đầy như sắp mưa.

 

Truyền âm ngọc bài vẫn hồi đáp.

Thẩm Từ Thu siết chặt ngọc bài đến mức khớp ngón tay trắng bệch.

 

Đến khi giọt mưa phùn đầu tiên rơi xuống tín hiệu truyền đến.

 

Hắn lập tức bắt lấy ngọc bài:

“Tạ —— ”

 

“A Từ.”

Giọng Tạ Linh vang lên, mệt mỏi, mà là suy yếu. Thế nhưng y còn cố nở nụ dịu nhẹ:

“Ta lời xin .”

 

Lòng Thẩm Từ Thu bỗng siết chặt, một dự cảm vô cùng tệ hại dâng lên.

 

Tiếp đó, thấy nụ biến mất, như thể ngay cả chút tàn để miễn cưỡng cũng dùng hết. Một giọng nặng nề, khàn đặc, trĩu xuống:

 

“Có lẽ độ kiếp .”

 

Đồng t.ử Thẩm Từ Thu co rút.

 

Hắn ngẩng phắt đầu lên. Bầu trời tối chỉ còn lớp mây mỏng lúc , nhưng ở phương xa nơi pháo hoa bùng lên mây đen đang từng tầng tụ , cuộn xoáy như một bàn tay khổng lồ quấy động. Tia lôi tím u hồn lấp ló trong đó, đè nén đến mức tín hiệu đồ đằng cũng trở nên ảm đạm.

 

Một luồng áp lực hủy diệt cực kỳ đáng sợ đang ấp ủ.

 

Thẩm Từ Thu kịp nghĩ gì khác, lập tức kích hoạt phù văn ngọc bội Tạ Linh từng đưa .

 

Vì che giấu phận, Tạ Linh đeo nó bên hông, nhưng Thẩm Từ Thu Tạ Linh vẫn luôn mang nó , bởi vì Tạ Linh gì cũng cho , còn cố ý cho xem.

 

Biết rõ Tạ Linh thể vượt qua t.ử kiếp; rõ y từng nhiều rằng sẽ … nhưng khoảnh khắc , Thẩm Từ Thu đem phù chú bảo mệnh biến thành lấy thế mạng.

 

Trong khí tức hủy thiên diệt địa , chỉ kịp theo bản năng.

 

Hắn nhớ đầu tiên gặp , từng hạ mệnh chú lên Tạ Linh, Tạ Linh thương, sẽ thế.

Còn bây giờ…

Hắn tình nguyện dùng chính cơ thể Tạ Linh chịu kiếp.

 

tự hiểu , thừa nhận hành động bản năng chứng minh một điều:

 

Tạ Linh cắm rễ trong lòng .

 

ngay khoảnh khắc tiếp theo, phát hiện phù chú khởi hiệu.

Hơi thở ngọc bội tách .

 

Tạ Linh cất nó , rời xa .

 

Tạ Linh cho phép thương.

 

Thẩm Từ Thu giây lát như mất hồn.

 

Ngọc bài trong tay tắt phụt.

 

Rồi ngay đó 

ẦM —— !!!

 

Một tiếng nổ rung trời. Một cột lôi điện tím thẫm như cây cổ thụ xuyên phá tầng mây, từ cao bổ thẳng xuống, nuốt trọn đóa pháo hoa đỏ còn sót .

 

Ánh sáng tím rực rỡ chiếu lên nửa khuôn mặt Thẩm Từ Thu.

 

Huyết sắc mặt rút sạch trong một .

Chỉ còn trắng bệch.

Loading...