9.
Ngôi lớn cầm gậy bóng chày, cây long não với tư thế ung dung.
Ánh mắt lạnh nhạt, khóe miệng nhếch lên nụ kiêu ngạo: "Hóa cô cũng là chơi, thật thảm hại."
tên xem thường .
cũng đắc ý lâu, lập tức một Ngụy Nhân biến thành hình dạng của ——Cùng mái tóc bạc, cùng khí chất kiêu ngạo, cùng sáng như ánh trăng.
Trong tay còn cầm một cây gậy bóng chày giống hệt, từ từ bên cạnh "Lý Khả Ái giả" như một bóng ma.
"Tạ Đường giả" nham hiểm, ngẩng đầu lên, ánh mắt âm u tà ác.
Tạ Đường im lặng, chằm chằm bản của .
Hai giương cung bạt kiếm.
lấy bỏng ngô , chuẩn xem náo nhiệt.
...
Ngay khi họ đánh , hai bước từ tòa nhà dạy học!
Lớp phó học tập đẩy gọng kính: "Làm thể thiếu trong trận chiến đồng đội chứ?"
Lớp trưởng toe toét: "Còn nữa!"
Lớp phó học tập tên là Trương Tam, cao ráo, thư sinh, nho nhã, nhiều xúc tu đang ngoe nguẩy.
Lớp trưởng tên là Giang Thanh Dương, tóc búi củ tỏi, ruy băng màu tím nhạt bay phấp phới, đôi mắt giống như quả nho đen, lòng bàn tay đang nâng vài cây kim bạc.
Hóa hai họ NPC.
Lớp phó học tập kiên quyết an ủi : "Lý Khả Ái đừng sợ! Cùng là chơi, chúng sẽ bỏ rơi cô !"
Lớp trưởng nắm chặt hai tay về phía : "Chúng nhất định sẽ cứu cô! Cô cố gắng chịu đựng thêm chút nữa."
bỏng ngô mắc nghẹn: "Cảm ơn các ..."
Hóa , họ tưởng là một kẻ ngốc mắc kẹt trong kết giới, cứu thoát khỏi lồng giam.
ngay đó——
Hai họ thấy con quái vật giống hệt , đồng loạt ngây : "..."
dậy, xòe tay: "Đã đến nước , 'Lý Khả Ái giả' giao cho hai xử lý nhé! Những con quái vật còn cứ để lo."
Lớp phó học tập và lớp trưởng trợn mắt há hốc mồm: "Tất... Tất cả?!"
vung tay niệm chú: "Tốn Quyết, Phục Ma Đằng!"
Những dây leo bay cuốn lấy một đám quái vật.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của lớp phó học tập và lớp trưởng, cưỡi hạc kéo theo lũ quái vật biến mất thấy tăm .
...
kéo theo đám "túi kinh nghiệm", bay đến vườn táo phía bắc trường học.
Chia đánh như là !
"Lý Khả Ái giả" học kỹ năng của , những Ngụy Nhân khác cũng học kỹ năng của Tạ Đường và bọn họ.
Khu bình luận sôi nổi hẳn lên: [Oa, đánh hội đồng, thích!]
[Hahahaha, cũng buồn đấy, ai hiểu điểm buồn của ?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-20-giang-lam-4.html.]
[ ! Bên Lý Khả Ái đánh một đám, bên một đám đánh "Lý Khả Ái".]
9
Trong lớp 12, hoa khôi và trùm trường bên cửa sổ, c.h.ế.t lặng như gà gỗ.
Rõ ràng là mùa hè nhưng họ như đang ngâm trong nước đá, cảm thấy lạnh thấu xương.
Ngay trong đêm hè ...
Họ chứng kiến nhiều con quái vật hình đeo mặt nạ trắng, mục nát xuất hiện trong trường!
Ngay trong đêm hè ...
Những vốn là bạn học của họ, từng một đều dị năng, đánh với quái vật!
Hoa khôi với vẻ mặt đờ đẫn, : "Thế giới quan của tớ sụp đổ ."
Trùm trường còn đờ đẫn hơn cô : "Tớ cũng ."
...
Một tiếng , hai họ cãi đường về nhà.
Hoa khôi vẫn nghi ngờ trùm trường ngoại tình.
Trùm trường gãi đầu: "Tớ thề là tớ ! Tối qua tớ thật sự cùng đến rừng cây nhỏ mà! Còn , mất trí nhớ ? Hay là cố tình kiếm chuyện với tớ?"
Hoa khôi tức giận : "Đi! Chúng đến vườn táo núi! Tối qua tớ dùng ống nhòm theo dõi , tận mắt thấy tay áo đồng phục của con nhỏ đó cành cây quẹt , rách một mảnh vải!”
"Bây giờ chúng đến núi, mảnh vải đó chính là bằng chứng ngoại tình của Lý Tầm Hoan !"
"Đi thì ! Có mảnh vải nào chứ? Tối qua tớ và đến rừng cây đập đầu, bây giờ đầu tớ vẫn còn choáng váng đây ." Trùm trường tức giận phản bác: "Lâm Thi Âm, thật sự vô lý! Không thể cứu chữa! Cậu còn dùng ống nhòm theo dõi tớ? Tớ còn tự do cá nhân ?"
...
Cứ như , hai trường học.
Vừa bước cổng trường, hoa khôi đau bụng, lên nhà vệ sinh ở tòa nhà dạy học .
Sau đó, họ chứng kiến cảnh tượng và quỷ hỗn chiến.
Trùm trường ngây : "Có nên ngoài giúp đỡ ?"
Hoa khôi ngây : "Cậu chắc chắn chứ? Chỉ bằng hai chúng ?"
10 (Lý Khả Ái)
Gió mát thổi qua cành lá cây táo, trong rừng vang lên tiếng xào xạc.
vung tay niệm chú: "Tốn Quyết, Phong Nhận!"
Mười hai lưỡi d.a.o gió tạo thành, với sức mạnh như vũ bão đ.â.m xuyên qua cơ thể Ngụy Nhân.
Mười hai con quái vật cuối cùng cũng lượt ngã xuống chân .
"Xong!"
tủm tỉm vỗ tay, đang định rời thì bóng cây cách đó xa thu hút.
Bóng cây đung đưa... giống như một treo lơ lửng cành cây, đung đưa theo gió.
càng càng gần, càng càng lạnh sống lưng.
Đó là bóng cây!
Đó là...
Một treo cổ cây!